Cái hố bên đường

Có một bầy thú nhỏ sống cùng nhau trong khu rừng nọ. Ngày ngày chúng thường đi trên một con đường nhỏ rồi băng qua một ngã tư có chốt đèn giao thông để tới trường. Và cũng đi trên con đường đó, cha mẹ chúng sẽ đi tới chợ để mua đồ ăn hoặc đến nơi làm việc.

Sáng nay, Thỏ con dậy sớm, nó muốn đến trường ngay để có thời gian ôn lại bàitrước khi cô giáo tới. Thỏ con khoác cặp sách trên vai, leo lên xe, vừa đạp xe chậm rãi vừa ngắm nhìn trời mầy và hát véo von. Chợt nó nhìn xuống đường và hét toáng lên:
– Ối…ối…

Thì ra nó nhìn thấy cái hố to tướng ở ngay giữa đường! Thỏ con dừng lại và tìm cách đi vòng qua để tránh. Rồi Thỏ con đã tới trường thật sớm mà không bị lăn xuống hố đâu nhé!

Một lát sau, cô mèo Mướp xách giỏ đi chợ. Buổi sáng trong lành, mát mẻ quá nên cô mèo 

Mướp cũng vừa đạp xe chầm chậm và lẩm bẩm hát: “ meo, meo, meo…Meo, meo, meo…”

Bổng: “Ùm!...” thế là cả cô Mèo mướp cùng cái giỏ đi chợ và xe lọt ngay xuống hố.Hốt hoảng cô mèo Mướp kêu thất thanh:

– Meo! Meo…Cứu tôi với nào…Meo, meo…

Từ đằng xa, một bác Hươu cao cổ đang đi bộ thể dục trên lề đường. Nghe tiếng kêu của cô mèo Mướp, bác Hươu vội vàng lao tới. Vươn cái cỏ dài xuống hố, bác Hươu nhẹ nhàng đưa được cả cô mèo và chiếc xe đạp của cô ấy lên khỏi mặt đất. May mà cô Mèo chỉ bị sây sước nhẹ thôi vì cô ấy đi xe chậm chứ không phóng nhanh như một số người khác.

– Cám ơn anh Hươu cao cổ! May cho tôi quá…! – Cô Mèo Mướp nói với bác Hươu.

– Không có chi mà, không có chi mà…! Cô không bị đau đớn gì là tốt rồi. Có điều, mình phải làm gì để giúp cho những người đi sau không bị lăn xuống hố chứ?

Bàn với nhau một lúc, cô Mèo Mướp và bác Hươu  đã quyết định: trước tiên bác Hươu sẽ vươn cổ bứt một cành cây lớn để cắm ngay trước cái hố báo cho mọi người biết mà tránh khi đi tới đoạn đường này. Sau đó, cô Mèo cùng bác Hươu sẽ về nhà rủ mọi người trong khu rừng mang cuốc xẻng ra san lấp cho cái hố không còn nữa.

Buổi chiều, đi học về Thỏ con hết sức cảnh giác. Từ xa, nó đã cố nhớ xem cái hố nằm ở khúc đường nào để lái xe vòng qua mà tránh. Nhưng lạ chưa, Thỏ con không còn tin vào mắt mình nữa. “ Cái hố to tướng” trên đường buổi sáng không thấy đâu cả!

Suốt dọc đường về nhà, Thỏ con đã suy nghĩ và khi hiểu ra mọi chuyện, Thỏ con đã rất ân hận.

 

Ý nghĩa câu chuyện

Thỏ con rất ân hận vì mình đã rất thờ ơ khi gặp cái hố đó, còn bác hươu cao cổ thì không những đã cứu giúp cô mèo mướp thoát khỏi cái hố sâu, bác lại còn san lấp cái hố cho bằng phẳng để mọi người không bị gặp tai nạn nữa. Trong cuộc sống, ta hãy luôn luôn đặt trách nhiệm, tinh thần vì mọi người, chia sẽ và giúp đỡ lẫn nhau lên hàng đầu. 

Đây đức tính quý báu mà ai trong chúng ta cũng cần phát huy và học tập các em nhé. 

Ca-rơ hối lỗi

Ca-rơ là một con chó săn có nhiều tật xấu. Nó không chỉ đuổi bắt cừu và gà mái mà còn hay vào rừng bắt thỏ và gà rừng non nữa.

Kho báu của cha

Ngày xưa, có hai vợ chồng người nông dân kia quanh năm hai sương một nắng, cuốc bẫm cày sâu. Hai ông bà thường ra đồng từ lúc gà gáy sáng và trở về nhà khi đã lặn mặt trời.

Quả táo của ai?

Trời về cuối thu. Từ lâu cây đã rụng lá. Cây táo giữa rừng chỉ còn mỗi một quả...

Chiếc đó cá

Trời đã xế chiều, Tiến tha thẩn ra bờ mương chơi. Thấy trong người nóng bức, nó nhảy tùm xuống mương tắm. Đang vùng vẫy, chợt nó thấy lấp ló có chiếc đó của ai be vào mép bờ...

Dế Mèn bênh vực kẻ yếu

Một hôm, qua một vùng cỏ xước xanh dài. Tôi chợt nghe tiếng khóc tỉ tê. Đi được vài bước nữa, tôi gặp chị Nhà Trò ngồi gục đầu bên tảng đá cuội.

Trần Quốc Toản ra quân

Sáng hôm ấy, Trần Quốc Toản dậy sớm từ biệt mẹ già: Con đi phen này thề sống chết với giặc. Bao giờ đất nước được yên, con mới trở về…

Ông chủ cửa hàng bánh kẹo

Tại vùng Tơ-lan-păng có một cửa hàng bánh kẹo nổi tiếng của bác Phơ-lip. Không ai biết cửa hàng này có từ bao giờ, chỉ biết bác Phơ-lip đã nối tiếp nghề nghiệp của cha ông từ ba đời nay, và được nhân dân trong vùng quý mến.

Gà nâu và Vịt xám

Gà nâu và Vịt xám là đôi bạn thân. Hàng ngày chúng ríu rít vượt sông cạn để kiếm ăn.

Bát chè sẻ đôi

Đồng chí liên lạc đưa công văn 10 giờ đêm mới đến. Bác gọi mang ra một bát, một thìa con. Rồi Bác đem bát chè đậu đen, đường phèn, mà anh em phục vụ vừa mang lên, xẻ một nửa cho đồng chí liên lạc.