Cậu bé Will và chiếc gậy

Will là một cậu bé da đen nhút nhát. Cậu bé đã 7 tuổi rồi mà rất ít khi dám ra ngoài một mình.

Một hôm, mẹ nói với Will:

– Bắt đầu từ hôm nay, con phải đến cửa hàng mua thức ăn một mình.

Sau đó, mẹ đưa Will đến cửa hàng thực phẩm để cho cậu bé nhớ đường.

Chiều hôm sau, Will xách làn và tiền đi mua đồ. Cậu bé đang đi trên đường thì mấy đứa trẻ lớn hơn đột nhiên xông ra chặn đường. Bọn chúng thấy Will cầm tiền trên tay, liền xông lên cướp hết của Will. Will vừa khóc vừa đi về nhà. Khi nghe Will kể xong đầu đuôi câu chuyện, mẹ không hề an ủi Will mà đưa cho Will tiền mua thức ăn tiếp.

Vừa nhìn thấy Will, bọn trẻ lúc nãy lại gọi nhau vây quanh cậu bé. Bọn chúng không thèm quan tâm đến những lời van xin của của cậu, mà còn động chân động tay đánh Will, rồi lại cướp sạch tiền của cậu.

Mẹ nói với Will:

– Tối nay con phải học được cách tự bảo vệ mình.

Hôm sau, mẹ lại đưa cho Will một cây gậy. Mẹ nói:

– Con trai hãy cầm lấy cây gậy này và đi mua thức ăn cho mẹ.

Trên đường đi, bọn trẻ hôm trước lại trêu chọc và vây lấy Will.

Will bực mình thét lên:

– Tao không sợ chúng mày đâu!

Nói xong, Will nắm chặt cây gậy và xông lên phía trước.

Thấy Will lần này không còn sợ sệt như mọi lần, bọn trẻ sợ hãi quá liền bỏ chạy tán loạn.

Cuối cùng, Will đến cửa hàng và mua được thức ăn cho mẹ.

Từ đó về sau, lũ trẻ lớn hơn không dám bắt nạt Will nữa.

Điều không tính trước

Tôi chuẩn bị đánh nhau. Thoạt đầu tôi định lấy con dao của mẹ tôi làm vũ khí, nhưng khi sờ đến cái lưỡi thép to bản và mát lạnh của nó, tôi đâm ra sờ sợ làm sao! Con dao này mà vung lên một phát là địch thủ ngã như chơi.

Chiếc rễ đa tròn

Buổi sớm hôm ấy, như thường lệ, sau khi tập thể dục, Bác Hồ đi dạo trong vườn. Đến gần cây đa, Bác chợt thấy một chiếc rễ đa nhỏ và dài ngoằn ngoèo nằm trên mặt đất. Chắc là trận gió đêm qua đã làm nó rơi xuống.

Ngày như thế nào là đẹp?

Châu chấu nhảy lên gò, chìa cái lưng màu xanh ra phơi nắng. Nó búng chân tanh tách, cọ giũa đôi càng: Một ngày tuyệt đẹp!

Vào nghề

Hè năm ấy, Va-li-a theo bố mẹ đi xem xiếc. Em thích nhất tiết mục “Cô gái phi ngựa đánh đàn”. Va-li-a nghĩ: “Cô ấy xinh đẹp, dũng cảm thật”. Và em mơ ước trở thành diễn viên phi ngựa.

Dúi con nói sai rồi

Mùa xuân đã đến với khu rừng nhỏ, các loài động vật trong rừng đều đang bận rộn trang hoàng lại nhà cửa. Dúi con cũng tất tả đi mua gỗ lát sàn nhà, mua gạch men để làm đẹp cho ngôi nhà của mình...

Người con gái đỡ đầu của Bác Hồ

Vào một buổi sáng mùa thu năm 1990, trong đoàn người vào thăm nhà sàn Bác Hồ có hai cha con người Pháp. Đó là ông Ô-brắc và con gái ông, chị Ba-bét, người con gái đỡ đầu của Bác Hồ.

Ếch mẹ may quần áo

Ếch mẹ ngồi bên bờ ao khóc thút thít, thì ra là những đứa con nhỏ của nó đã bị dòng nước cuốn đi mất rồi. Cóc mẹ nhìn thấy thế mới nói: Cô Ếch à, đừng khóc nữa, phải giữ gìn sức khỏe của mình nữa đấy...

Ca-rơ hối lỗi

Ca-rơ là một con chó săn có nhiều tật xấu. Nó không chỉ đuổi bắt cừu và gà mái mà còn hay vào rừng bắt thỏ và gà rừng non nữa.

Hai lần bàn học tưng hửng

Bàn Học biêt thừa là cái bút ấy của một chú học viên bổ túc bỏ quên tối qua. Cô cậu nào thấy nó đẹp, nhận vơ là của mình thì… Bàn Học sẽ kêu thật to cho bẽ mặt. Sẽ biết tay nhau.