Cha sẽ luôn ở bên con

Năm 1989, tại Ác-mê-ni-a, một trận động đất 8,2 độ rích-tơ đã san bằng nhiều làng mạc, thành phố, giết hại hơn 30 000 người trong vòng chưa đầy bốn phút.

Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, một người cha chạy vội đến trường học của con trai. Toà nhà trước là trường học nay chỉ còn là một đống đổ nát.

Sau cơn sốc, người cha nhớ lại lời hứa với con mình: “Dù chuyện gì xảy ra, cha cũng sẽ luôn ở bên con !” Nhìn đống đổ nát mà trước kia là trường học thì không thể hi vọng. Nhưng ông không thể quên lời hứa đó.

Ông cố nhớ lại cửa hành lang mà ông vẫn dẫn con đến lớp học mỗi ngày. Ông nhớ phòng học của con trai mình ở phía sau, bên phải trường. Ông vội chạy đến đó và bắt đầu đào bới.

Những người cha, người mẹ khác cũng chạy đến đó. Từ khắp nơi vang lên những tiếng kêu than : “Ôi, con trai tôi!”, “Ôi, con gái tôi!” Một số người khác cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát và nói đi nói lại:

– Đã muộn quá rồi!

– Bọn nhỏ đã chết rồi!

– Ông không giúp được gì cho chúng nữa đâu !

– Ông chỉ làm cho mọi việc khó khăn thêm mà thôi!

Với mỗi người, ông chỉ đặt một câu hỏi: “Anh có giúp tôi không ?” Sau đó, ông lại tiếp tục đào bới từng viên gạch để tìm con. Chỉ huy đội cứu hoả cố sức khuyên ông ra khỏi đống đổ nát vì xung quanh đang bốc cháy, các toà nhà đang sụp đổ. Nhưng người cha vẫn chỉ hỏi: “Ông có giúp tôi không ?” Nhân viên cảnh sát cũng ra sức thuyết phục ông về nhà vì ông đang ở trong vùng nguy hiểm. Với họ, ông cũng chỉ hỏi: “Các ông có giúp tôi không ?” Không được ai giúp đỡ, ông tiếp tục một mình đào bới vì ông muốn tự tìm ra câu trả lời: Con trai ông còn sống hay đã chết ?

Ông đào tiếp… 12 giờ… 24 giờ…. Sau đó, khi lật ngửa một mảng tường lớn, ông chợt cảm thấy như có tiếng con trai, ông mừng rỡ kêu tên con : “Ác-man ! Ác-man !” Có tiếng gọi vọng ra : “Cha ơi ! Con đây ! Con đây !”. Thì ra toà nhà đổ đã tạo một khoảng trống nhỏ nên bọn trẻ còn sống. Cậu bé nói tiếp :

– Cha ơi! Con đã bảo các bạn là nếu cha còn sống, nhất định cha sẽ cứu con và các bạn.

– Ở đó thế nào hả con ? – Người cha vội vã hỏi.

– Tụi con có 14 người. Chúng con đói và khát lắm.

– Các con chui ra đi!

– Để các bạn ra trước. Con biết cha không bao giờ bỏ rơi con mà.

Kính lúp của Cáo con

Mấy hôm nay Hổ bị ốm nên nhờ Cáo cai quản giúp những động vật trong khu rừng. Cáo hí hửng ra mặt, nó thường xuyên đeo một cái kính lúp trước ngực và nghênh ngang đi lại trong rừng...

Anh em Hồ Lô

Ngày xửa ngày xưa, trên núi Hồ Lô có một con Bọ Cạp Tinh và một con Xà Tinh. Một hôm, có một con Tê Tê không cẩn thận làm vỡ cửa động trên núi, thế là Bọ Cạp Tinh và Xà Tinh chạy ra khỏi hang...

Lời nói có phép lạ

Một cụ già tóc trắng như cước ngồi trên chiếc ghế dài ngoài vườn hoa. Cụ hỏi bé Pavlik vừa đi tới: Hình như cậu đang có điều gì buồn bực?

Mèo con và quyển sách

Mèo con ngồi bên một hốc cây, trên tay chú là quyển sách tậo tô rất mới, rất đẹp. Mèo con ngắm nghía một lúc rồi “soạt! soạt!”, chú ta xé quyển sách.

Chính tôi có lỗi

Ngoài hành lang nhà ở của Vla-đi-mia I-lích, người chỉ huy đội bảo vệ điện Krem-li đặt một trạm gác. Các học sinh trường quân sự trực nhật hằng ngày. Hôm ấy, một học sinh quân trẻ tuổi không biết mặt Lê-nin được cử tới gác.

Một phát minh nho nhỏ

Ma-ri-a là một cô bé rất thích quan sát. Một hôm, trong phòng khách, cô bé nhận thấy mỗi lần gia nhân bưng trà lên, bát đựng trà thoạt đầu rất dễ trượt trong đĩa.

Người ăn xin

Lúc ấy, tôi đang đi trên phố. Một người ăn xin già lọm khọm đứng ngay trước mặt tôi. Đôi mắt ông lão đỏ đọc và giàn giụa nước mắt. Đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi thảm hại…

Pho tượng của nhà điêu khắc

Ngày xửa ngày xưa, tại thành phố nhỏ Đuyt-xen-đoóc ở nước Đức có một nhà điêu khắc nổi tiếng, tên gọi Gơ-ru-pen-lô. Tác phẩm của ông đẹp đến nỗi đức vua trị vì thời đó đã đặt nhà điêu khắc một bức chân dung...

Dẹp tình riêng vì nghĩa lớn

Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn (1232 – 1300) là một vị anh hùng dân tộc lỗi lạc. Ông được nhân dân tôn là Thánh (Đức Thánh Trần), đời đời thờ phụng không phải chỉ vì tài năng quân sự kiệt xuất và những chiến thắng lẫy lừng