Cha sẽ luôn ở bên con

Năm 1989, tại Ác-mê-ni-a, một trận động đất 8,2 độ rích-tơ đã san bằng nhiều làng mạc, thành phố, giết hại hơn 30 000 người trong vòng chưa đầy bốn phút.

Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, một người cha chạy vội đến trường học của con trai. Toà nhà trước là trường học nay chỉ còn là một đống đổ nát.

Sau cơn sốc, người cha nhớ lại lời hứa với con mình: “Dù chuyện gì xảy ra, cha cũng sẽ luôn ở bên con !” Nhìn đống đổ nát mà trước kia là trường học thì không thể hi vọng. Nhưng ông không thể quên lời hứa đó.

Ông cố nhớ lại cửa hành lang mà ông vẫn dẫn con đến lớp học mỗi ngày. Ông nhớ phòng học của con trai mình ở phía sau, bên phải trường. Ông vội chạy đến đó và bắt đầu đào bới.

Những người cha, người mẹ khác cũng chạy đến đó. Từ khắp nơi vang lên những tiếng kêu than : “Ôi, con trai tôi!”, “Ôi, con gái tôi!” Một số người khác cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát và nói đi nói lại:

– Đã muộn quá rồi!

– Bọn nhỏ đã chết rồi!

– Ông không giúp được gì cho chúng nữa đâu !

– Ông chỉ làm cho mọi việc khó khăn thêm mà thôi!

Với mỗi người, ông chỉ đặt một câu hỏi: “Anh có giúp tôi không ?” Sau đó, ông lại tiếp tục đào bới từng viên gạch để tìm con. Chỉ huy đội cứu hoả cố sức khuyên ông ra khỏi đống đổ nát vì xung quanh đang bốc cháy, các toà nhà đang sụp đổ. Nhưng người cha vẫn chỉ hỏi: “Ông có giúp tôi không ?” Nhân viên cảnh sát cũng ra sức thuyết phục ông về nhà vì ông đang ở trong vùng nguy hiểm. Với họ, ông cũng chỉ hỏi: “Các ông có giúp tôi không ?” Không được ai giúp đỡ, ông tiếp tục một mình đào bới vì ông muốn tự tìm ra câu trả lời: Con trai ông còn sống hay đã chết ?

Ông đào tiếp… 12 giờ… 24 giờ…. Sau đó, khi lật ngửa một mảng tường lớn, ông chợt cảm thấy như có tiếng con trai, ông mừng rỡ kêu tên con : “Ác-man ! Ác-man !” Có tiếng gọi vọng ra : “Cha ơi ! Con đây ! Con đây !”. Thì ra toà nhà đổ đã tạo một khoảng trống nhỏ nên bọn trẻ còn sống. Cậu bé nói tiếp :

– Cha ơi! Con đã bảo các bạn là nếu cha còn sống, nhất định cha sẽ cứu con và các bạn.

– Ở đó thế nào hả con ? – Người cha vội vã hỏi.

– Tụi con có 14 người. Chúng con đói và khát lắm.

– Các con chui ra đi!

– Để các bạn ra trước. Con biết cha không bao giờ bỏ rơi con mà.

Sóc Nâu đi học

Buổi sáng mùa thu hôm ấy, khu rừng nguyên sinh rộn ràng tiếng reo cười của chim muông hoa cỏ và thú rừng… Bởi hôm nay là lễ hội khai trường. Riêng Sóc Nâu đang ở trong một tâm trạng nôn nao khó tả vì đây là lần đầu tiên Sóc Nâu đi học.

Cậu bé Will và chiếc gậy

Will là một cậu bé da đen nhút nhát. Cậu bé đã 7 tuổi rồi mà rất ít khi dám ra ngoài một mình.

Người bạn bí ẩn

Khi Thỏ con còn rất nhỏ, một năm nọ, vào mùa xuân, cây cối tươi tốt, Thỏ mẹ dẫn Thỏ con đến sườn núi chơi, Thỏ mẹ còn tự tay gieo một hạt giống cây xuống đất...

Con đã lớn thật rồi!

Có một cô bé sang nhà dì chơi. Vì đang dỗi mẹ nên em ngồi buồn thiu. Thấy vậy, dì hỏi: Cháu có chuyện gì buồn à? Đến bữa rồi, ăn cơm với dì nhé?

Cậu bé và ông già cho thuê sách

Một buổi trưa… vào giờ tan tầm, bác thợ sửa xe đạp đầu phố thấy một cậu bé đạp xe đi tới đi lui mấy lần.

Thỏ hồng chảnh chọe

Xưa thật xưa, trên hòn đảo nọ có rất nhiều động vật, chim chóc sinh sống, trong đó có gia đình nhà Thỏ Hồng. Khi Thỏ Hồng đến tuổi đi học, mẹ sắm cho Thỏ Hồng một chiếc cặp màu vàng thật xinh.

Gấu con ngoan ngoãn

Bác Voi tới nhà Gấu con chơi và tặng Gấu con một rổ lê thơm. Gấu con mừng lắm và không quên cám ơn bác Voi.

Nàng tiên mưa

Hôm nay, Vịt con được mẹ cho ra sông tắm mát. Vịt con thích lắm. Những hạt nước bé xíu tinh nghịch rủ nhau trèo lên lưng, lên đầu Vịt con rồi lại lăn xuống mặt nước.

Ai can đảm?

Bây giờ thì mình không sợ gì hết! Hùng vừa nói vừa giơ khẩu súng lục bằng nhựa ra khoe.