Cha sẽ luôn ở bên con

Năm 1989, tại Ác-mê-ni-a, một trận động đất 8,2 độ rích-tơ đã san bằng nhiều làng mạc, thành phố, giết hại hơn 30 000 người trong vòng chưa đầy bốn phút.

Giữa khung cảnh hỗn loạn đó, một người cha chạy vội đến trường học của con trai. Toà nhà trước là trường học nay chỉ còn là một đống đổ nát.

Sau cơn sốc, người cha nhớ lại lời hứa với con mình: “Dù chuyện gì xảy ra, cha cũng sẽ luôn ở bên con !” Nhìn đống đổ nát mà trước kia là trường học thì không thể hi vọng. Nhưng ông không thể quên lời hứa đó.

Ông cố nhớ lại cửa hành lang mà ông vẫn dẫn con đến lớp học mỗi ngày. Ông nhớ phòng học của con trai mình ở phía sau, bên phải trường. Ông vội chạy đến đó và bắt đầu đào bới.

Những người cha, người mẹ khác cũng chạy đến đó. Từ khắp nơi vang lên những tiếng kêu than : “Ôi, con trai tôi!”, “Ôi, con gái tôi!” Một số người khác cố kéo ông ra khỏi đống đổ nát và nói đi nói lại:

– Đã muộn quá rồi!

– Bọn nhỏ đã chết rồi!

– Ông không giúp được gì cho chúng nữa đâu !

– Ông chỉ làm cho mọi việc khó khăn thêm mà thôi!

Với mỗi người, ông chỉ đặt một câu hỏi: “Anh có giúp tôi không ?” Sau đó, ông lại tiếp tục đào bới từng viên gạch để tìm con. Chỉ huy đội cứu hoả cố sức khuyên ông ra khỏi đống đổ nát vì xung quanh đang bốc cháy, các toà nhà đang sụp đổ. Nhưng người cha vẫn chỉ hỏi: “Ông có giúp tôi không ?” Nhân viên cảnh sát cũng ra sức thuyết phục ông về nhà vì ông đang ở trong vùng nguy hiểm. Với họ, ông cũng chỉ hỏi: “Các ông có giúp tôi không ?” Không được ai giúp đỡ, ông tiếp tục một mình đào bới vì ông muốn tự tìm ra câu trả lời: Con trai ông còn sống hay đã chết ?

Ông đào tiếp… 12 giờ… 24 giờ…. Sau đó, khi lật ngửa một mảng tường lớn, ông chợt cảm thấy như có tiếng con trai, ông mừng rỡ kêu tên con : “Ác-man ! Ác-man !” Có tiếng gọi vọng ra : “Cha ơi ! Con đây ! Con đây !”. Thì ra toà nhà đổ đã tạo một khoảng trống nhỏ nên bọn trẻ còn sống. Cậu bé nói tiếp :

– Cha ơi! Con đã bảo các bạn là nếu cha còn sống, nhất định cha sẽ cứu con và các bạn.

– Ở đó thế nào hả con ? – Người cha vội vã hỏi.

– Tụi con có 14 người. Chúng con đói và khát lắm.

– Các con chui ra đi!

– Để các bạn ra trước. Con biết cha không bao giờ bỏ rơi con mà.

Chiếc đó cá

Trời đã xế chiều, Tiến tha thẩn ra bờ mương chơi. Thấy trong người nóng bức, nó nhảy tùm xuống mương tắm. Đang vùng vẫy, chợt nó thấy lấp ló có chiếc đó của ai be vào mép bờ...

Một phát minh nho nhỏ

Ma-ri-a là một cô bé rất thích quan sát. Một hôm, trong phòng khách, cô bé nhận thấy mỗi lần gia nhân bưng trà lên, bát đựng trà thoạt đầu rất dễ trượt trong đĩa.

Bé và chim chích bông

Buổi sáng, Bé dậy sớm, ngồi học bài. Dậy sớm học bài là một thói quen tốt. Nhưng phải cố gắng lắm mới có được thói quen ấy. Rét ghê. Thế mà Bé vùng dậy, chui ra được khỏi cái chăn ấm. Bé ngồi học bài.

Ông chủ cửa hàng bánh kẹo

Tại vùng Tơ-lan-păng có một cửa hàng bánh kẹo nổi tiếng của bác Phơ-lip. Không ai biết cửa hàng này có từ bao giờ, chỉ biết bác Phơ-lip đã nối tiếp nghề nghiệp của cha ông từ ba đời nay, và được nhân dân trong vùng quý mến.

Gà nâu và Vịt xám

Gà nâu và Vịt xám là đôi bạn thân. Hàng ngày chúng ríu rít vượt sông cạn để kiếm ăn.

Vai diễn cuối cùng

Có một diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hè năm ấy, ông về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em của ông là giáo viên trường làng.

Cảm ơn anh hà mã

Dê rủ cún vào rừng chơi, khi quay về thì bị lạc đường.

Ếch xanh tìm bác sĩ

Ếch mẹ tìm thấy một thung lũng có phong cảnh rất đẹp, liền đẻ trứng xuống con suối nhỏ trong thung lũng, chờ đến khi những quả trứng nở thành nòng nọc, nó mới rời khỏi nơi đó...

Cuộc phiêu lưu của bồ công anh

Kìa một cụm hoa Bồ Công Anh đang im lìm buồn bã. Những cánh hoa nhỏ li ti sắp rời thân mẹ, bay xa bay xa...