Một chàng nô lệ tên là An-rốc-cơ có một lần thoát khỏi tay chủ, bỏ trốn vào rừng sâu. Khi đang lang thang thì An-rốc-cơ bắt gặp một con sư tử đang nằm rên rỉ dưới gốc cây. An-rốc-cơ khiếp đảm quay gót bỏ chạy, nhưng thấy sư tử nằm im, không đuổi theo, chàng nô lệ bèn quay lại, tiến đến gần. Khi An-rốc-cơ đến kề bên thì sư tử giơ một bàn chân ra, bàn chân sưng tấy và đang rỏ máu. An-rốc-cơ thấy một cái gai to tướng đâm vào giữa bàn chân sư tử. Chính cái gai đó đã gây nên mọi sự đau đớn. An-rốc-cơ liền cầm bàn chân sư tử, rút gai ra rồi băng bó chân cho sư tử.
Chẳng mấy chốc sư tử dậy được và bắt đầu liếm tay An-rốc-cơ như chó liếm tay chủ. Sau đó sư tử đưa An-rốc-cơ về hang nơi chàng ẩn trốn và ngày ngày đem thịt đến cho An-rốc-cơ ăn. Chẳng bao lâu sau, An-rốc-cơ bị bắt. Sư tử cũng tình cờ bị bắt vào thời điểm đó. An-rốc-cơ bị kết tội, toà tuyên án: An-rốc-cơ bị ném cho sư tử xé xác.
Nhà vua cùng các vị quan toà và dân chúng có mặt để chứng kiến cuộc hành hình. An-rốc-cơ bị đưa ra giữa pháp trường. Phút chốc, sư tử được thả ra. Sư tử gầm lên dữ dội, nhảy vọt đến vồ mồi. Nhưng vừa đến bên phạm nhân, sư tử bỗng thay đổi hẳn vì nhận ra ân nhân của mình. Nó vui vẻ vờn quanh An-rốc-cơ, âu yếm liếm tay chàng. Kinh ngạc trước cảnh tượng đó, nhà vua bèn cho gọi An-rốc-cơ tới. Nghe chàng nô lệ kể đầu đuôi câu chuyện, nhà vua cảm động vì tình bạn giữa An-rốc-cơ và sư tử, đã ra lệnh tha tội và phóng thích cho An-rốc-cơ được tự do, còn sư tử cũng được tự do trở về rừng xanh.