Chẳng phải tất cả chúng ta đều thế sao?

Buổi chiều hôm ấy, vừa rửa xe xong, tôi đang đậu xe trước khu phố đi bộ và lau xe trong lúc chờ đón vợ tôi tan sở. Một gã lang thang đến gần chỗ tôi. Dáng vẻ bề ngoài của gã cho thấy đó là một người không nhà, không xe, không tiền, không cả quần áo sạch. Có lúc người ta hào phóng nhưng cũng có lúc người ta không muốn bị làm phiền. Và đó đang là lúc tôi không muốn bị làm phiền.

Tôi mong gã này đừng hỏi xin tiền. Mà đúng là gã không xin. Gã đến ngồi trên lề đường, trước trạm xe buýt, và không có vẻ gì là đủ tiền đi xe. Sau vài phút, gã nói: "Xe của ông đẹp quá". Gã này tuy rách rưới nhưng trông đàng hoàng đây. Tôi cám ơn gã và tiếp tục lau xe.

Gã ngồi im lặng nhìn tôi trong khi tôi lau chùi. Gã không nói lời xin tiền như tôi chờ đợi. Một tiếng nói trong tôi thôi thúc tôi hỏi xem gã có cần giúp gì không, và tôi chắc rằng gã sẽ nói là có.

Đến lúc không kìm được, tôi hỏi: "Anh cần giúp gì không?". Kẻ lang thang trả lời bằng một câu đơn giản nhưng sâu sắc đến độ tôi sẽ không bao giờ quên. Chúng ta thường đi tìm sự thông thái ở những vĩ nhân, những người thành đạt, hay những người học cao hiểu rộng. Khi đặt câu hỏi với gã, tôi không trông chờ gì ngoài một bàn tay cáu bẩn xòe ra. Nhưng gã đã nói một câu làm tôi sửng sốt: "Chẳng phải tất cả chúng ta đều thế sao?".

Quả là tôi cũng thế, cũng có lúc cần được giúp đỡ. Có thể không phải là giúp tiền vé xe buýt hay một bữa ăn, nơi ngủ, nhưng tôi có cần sự giúp đỡ. Tôi rút ví và đưa kẻ lang thang số tiền không những đủ mua vé xe mà còn đủ cho một bữa ăn no và một nơi trú thân trong ngày.

Đến bây giờ, tôi vẫn thấy lời gã nói rất đúng. Dù bạn có nhiều như thế nào, bạn thành công bao nhiêu, bạn vẫn cần nhận sự giúp đỡ. Dù bạn có ít hay đang trĩu nặng âu lo, bạn vẫn có thể cho, như cho một lời khen, một lời thăm hỏi chẳng hạn.

Vài người nào đó có vẻ rất đầy đủ, nhưng biết đâu họ đang chờ bạn chia sẻ với họ điều họ không có. Một cách nhìn khác về cuộc sống, một lần chiêm ngưỡng cái đẹp, một thời khắc tạm ngơi nghỉ giữa những bận rộn thường nhật, sẽ giúp bạn cảm nhận được ý nghĩa thật sự của cuộc sống.

Chẳng phải tất cả chúng ta đều cần giúp đỡ sao?

Những người bạn

Hai mươi mốt năm về trước, chồng tôi mang Sam – một chú chó giống Đức tám tuần tuổi, về để giúp tôi xoa dịu nỗi đau mất đứa con gái vừa chào đời. Giữa tôi và Sam đã phát triển một mối quan hệ gắn bó rất đặc biệt trong suốt hơn mười bốn năm sau đó.

Hãy buộc một dải ruy băng lên cây sồi già

Nước Mỹ. Năm 1971.

Những câu chuyện dạy bạn cách đối diện với thị phi

Một hôm tôi nhảy vào một chiếc taxi để ra phi trường. Đang chạy đúng làn bỗng từ bãi đậu xe phía trước một chiếc xe nhà màu đen phóng ra...

Hai ăn mày đi dự đám cưới

Vào ngày kết hôn, mẹ hỏi tôi: “Hai người trông giống ăn mày ngồi ở nơi vắng vẻ kia là ai vậy?

Bà già hay khóc

Có một bà già có biệt hiệu là “bà già hay khóc.” Trời mưa bà khóc, trời tạnh bà cũng khóc.

Không và có

Anh còn nhớ rất rõ câu chuyện của ba dạy về phép làm toán. Đó là hồi anh mới năm tuổi, ba bắt đầu dạy làm các phép tính đơn giản.

Vở “kịch câm” và chai nước

Chiều. Chạy xe rảo quanh trung tâm thành phố, tôi dừng lại bên khoảng công viên nhỏ đối diện cổng chính nhà thờ Đức Bà, mua trái dừa tươi, chầm chậm tận hưởng vị ngọt của nó và ngắm nhìn thành phố giờ tan tầm.

Chỉ có một người thôi

Người đến dự đám cưới khá đông. Ông hàng xóm gọi bác làm công đến và bảo:

Cái hũ

Theo như tôi còn nhớ, cái hũ ấy nằm trên nền nhà, phía sau tủ quần áo trong phòng ngủ của cha mẹ tôi...