Chiếc bàn kỳ diệu

Trong một khu rừng nọ, có rất nhiều loài động vật và thực vật đáng yêu cùng nhau sinh sống. Một hôm, trời vừa tạnh mưa, Thỏ trắng liền tung tăng chạy vào rừng để hái hoa. A, nó phát hiện một cây nấm rất to mọc dưới gốc cây dương cổ thụ, giống hệt một cái bàn tròn xinh đẹp, đáng yêu làm sao!

- Hái hoa xong, mình sẽ ngồi ở cái bàn này ăn cơm trưa.

Thỏ trắng vừa hái hoa vừa nghĩ thầm. Thỏ trắng vừa đi khỏi thì Sóc con cũng đến đó. Nó cũng nhìn thấy cây nấm to như cái bàn tròn. “Hi hi!” - Sóc con mừng thầm - “Ngồi ăn cơm ở cái bàn nấm này chắc chắn là rất thú vị!”. Sóc con vừa nghĩ vừa chạy đi hái hoa.

Sau đó, Cáo con, Khỉ con và Nhím con cũng phát hiện ra cây nấm này, chúng cũng muốn ngồi ở đó ăn. Đến trưa, cả năm con vật cùng đến chỗ cây nấm, ai cũng nói mình là người nhìn thấy cây nấm trước tiên, không ai chịu nhường ai cả.

- Này, tớ là người nhìn thấy đầu tiên, các bạn dám đến đây tranh giành sao!

Thỏ trắng nói rồi ngồi bệt xuống trước cây nấm. Tiếp đó, Sóc con, Cáo con và Khỉ con cũng xô đến chỗ cây nấm và tức tối ngồi xuống.

Nhím con thấy các bạn ngồi chen chúc bên cây nấm, không còn chỗ cho mình chen vào nữa, bèn nhảy “bịch” một cái lên trên đầu cây nấm, nó không ngừng nhảy lên nhảy xuống khiến cho cây nấm bị vỡ bung ra.

Bây giờ thì chẳng ai thèm ngồi ở đấy ăn trưa nữa.

- Các cháu đúng là những đứa bé hư! 

Ồ, ai đang nói thế nhỉ? Năm bạn nhỏ ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là ông Cây. Thỏ trắng biết rằng ông Cây đang phê bình chúng.

- Thật ra, chúng mình chỉ cần ngồi sát vào với nhau thì vẫn còn chỗ cho Nhím con mà.

Thỏ trắng ngượng đỏ cả mặt, nghĩ:

- Đều là lỗi của tớ cả, tớ không nên làm hỏng cây nấm này.

Nhím con xấu hổ nói:

- Hôm nay tớ nóng nảy quá

- Chúng tớ cũng có lỗi mà! - Sóc con và Khỉ con cùng lên tiếng.

Sau đó, một điều kì diệu đã xảy ra! Cây nấm bị đổ ban nãy đã dần dần vươn lên và trở thành một cây nấm vừa to vừa tròn, giống hệt một cái bàn ăn. Các bạn nhỏ vui mừng vỗ tay.

- Cây nấm này đẹp quá! - Khỉ con nói.

- Tớ nghĩ, nếu chúng ta trang trí cho nó thì chắc chắn sẽ rất đẹp đấy.

Cáo con nói xong, liền đi hái những bông hoa đẹp nhất bày trên bàn nấm. A, đẹp quá! Các bạn khác cũng học theo Cáo con, đi hái những bông hoa tươi trang trí cho cái bàn. Sau đó, chúng nhường nhau ngồi xung quanh cây nấm thần kì và cùng thưởng thức bữa trưa một cách vui vẻ.

- Các cháu là những đứa trẻ ngoan, biết sửa chữa lỗi sai của mình!

Ông Cây cười nói. Lần này, ông Cây đã khen ngợi tất cả mọi người đấy.

 

Trò chuyện cùng bé

Cuối cùng, ai là người có thể ngồi cạnh cây nấm để ăn trưa? Nếu nhà các bé có nhiều khách đến chơi, không đủ chỗ trên bàn ăn thì các bé có nhường cho khách không? Nếu bé và mẹ cùng ăn táo nhưng có một quả táo to còn một quả nhỏ hơn thì bé sẽ chọn quả nào? Cách ứng xử trong những tình huống nhỏ ấy có thể thấy chúng ta có phải là những đứa trẻ khiêm tốn và biết nhường nhịn mọi người hay không đấy!

Lời bác giữ kho

Thường ngày, Dạ Dày là một bác giữ kho làm việc giỏi. Kho của bác không bao giờ giữ lại lâu một thứ gì. Bác thường dặn cậu Mồm: Bất cứ làm việc gì cũng phải có kế hoạch. Ăn cũng thế, phải điều độ.

Người ăn xin

Lúc ấy, tôi đang đi trên phố. Một người ăn xin già lọm khọm đứng ngay trước mặt tôi. Đôi mắt ông lão đỏ đọc và giàn giụa nước mắt. Đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi thảm hại…

Hai chú gấu tham ăn

Ngày xửa ngày xưa, ở một khu rừng rậm nọ chưa từng có ai đặt chân đến, có một con gấu mẹ và hai chú gấu con. Gấu mẹ đã già rồi, nhưng hàng ngày vẫn phải cặm cụi đi kiếm ăn về nuôi hai con của mình...

Con voi của Trần Hưng Đạo

Trong cuộc kháng chiến chống quân Nguyên, trên đường tiến quân, voi của Trần Hưng Đạo bị sa lầy. Quân sĩ cùng nhân dân trong vùng tìm đủ mọi cách để cứu voi nhưng vô hiệu.

Bác sĩ Gõ Kiến

Bác sĩ Gõ Kiến là bạn của núi rừng. Bác sĩ đi đến đâu cũng râm ran tiếng chào hỏi.

Khát vọng sống

Giôn và Bin khập khiễng đi ra bờ suối. Mỗi người mang một khẩu súng và một cuộn chăn trên vai. Cả hai đều thấm mệt sau những ngày gian khổ dài đằng đẵng. Giôn bỗng trượt chân suýt ngã.

Mây Trắng và mây Đen

Mây Trắng và mây Đen xưa kia đều là con của Thần Nước. Khi mới sinh ra, hai chị em đều mặc áo xám giống hệt nhau, nên người ta thường gọi chung một tên là: Mây Xám.

Cậu bé viết thuê

 Đó là một cậu bé mười hai tuổi, tên là Giu-li-ô, con trai đầu của một nhân viên đường sắt. Người bố lương ít lại đông con nên đời sống rất chật vật. Ông phải kiếm việc làm thêm vào ban đêm.

Bàn chân kì diệu

Một buổi sáng, trời đẹp, cô giáo Cương đến lớp sớm. Cô đang chuẩn bị để viết trước bài học vần lên bảng thì thấy một em bé thập thò ngoài cửa.