Chiếc Lá Non

Buổi sáng cuối xuân, ánh nắng tơ hồng óng ánh trải xuống khắp khu vườn. Những cô Ong áo chẽn vàng đang mải miết lấy phấn hoa. Các cô vừa làm vừa hát:

– Chiếc đòn gánh cong cong
Nào ta đi lấy mật
Hương xuân bay bên đồng…

Đàn Bướm áo quần rực rỡ cũng đang say sưa:

– Hãy lại đây bạn ơi
Chúng ta cùng vui chơi.

Chiếc Lá Non ra đời vào buổi sáng như thế.

Nó kêu lên ngạc nhiên thích thú:

– Ô đẹp quá! Bầu trời sáng quá!

Mẹ cây âu yếm:

– Lá Non của mẹ, hát cùng các chị con nào!

Các chị của Lá Non ân cần:

– Em Lá Nôn ơi. Khu vườn vui lắm! Hát cùng các chị nào, hát bài ca “Mặt trời xanh”.

Bắt chước các chị, Lá Non vẫy vẫy bàn tay bé nhỏ của mình hát theo:

– Một bàn tay xinh xinh
Trăm bàn tay xinh xinh
Bàn tay đón nắng xanh
Bàn tay làm việc tốt
Những ngày mới thật vui.

Vài hôm Lá Non quen dần với cuộc sống trong khu vườn. Đây là nhà chị Mái Mơ có đàn con đông đúc, kia là nhà anh nhạc sĩ Dế Mèn thường kéo đàn trong đêm. Nó bắt đầu để ý xung quanh rồi băn khoăn hỏi mẹ:

– Mẹ ơi! Sao những chiếc lá dưới gốc cây lại nghịch đất bẩn thế? Sao vàng khô thế? Sao không lên đây hát với chúng con?

Có đêm thấy Mặt Trăng tròn đang từ từ nhô lên, Lá Non gọi rối rít:

– A, ông Mặt Trời dậy rồi. Ngày mới bắt đầu rồi. Các chị ơi, dậy hát bài “Mặt trời xanh” đi!

Các chị của Lá Non bật cười:

– Không phải ông Mặt Trời đâu! Trăng đấy! Trăng đem sương ngọt cho chị em chúng mình đấy!

Đối với Lá Non điều gì cũng mới mẻ.

Nó ngạc nhiên thấy các chị Ong chăm chỉ gánh những vò mật nặng trĩu, lưng áo ướt đẫm mồ hôi mà các chị Bướm chẳng giúp đỡ gì cả. Cứ diện ngất. Cứ la cà chơi đùa. Dần dần Lá Non chẳng thích nghe bài “Hãy lại đây bạn ơi” của các chị Bướm nữa – “Kẻ nào ham rong chơi vô ích sẽ không tốt đâu!”. Mẹ nó bảo thế.

Thời tiết từ từ chuyển sang mùa hè. Những chùm hoa nhãn đã lấm tấm quả non. Một buổi chiều, bà Tu Hú bay ngang qua khu vườn, kêu váng:

– Mùa hè đến rồi đấy!

Bây giờ Lá Non đã cứng cáp. Nó đã xào xạc hát được một mình theo chị Gió những bài hát thật dài. Nó cũng đã hiểu tại sao những chiếc lá nằm dưới đất kia lại vàng vọt như thế. Nghĩ tới điều đó, Lá Non vương vương buồn.

Một đêm về sáng, Lá Non chợt giật mình tỉnh giấc. Tiếng các chị nó lào xào sợ hãi:

– Bọn Sâu Róm kìa. Chúng đang lao về phía chúng ta.

Nó rùng mình nhìn lũ Sâu Róm lông lá gớm ghiếc, những chiếc răng nanh chìa nhọn hoắc đang hùng hổ trèo lên. Mẹ Lá Non cuống quýt vặn người, rung cành cố tung lũ Sâu Róm xuống đất. Nhưng chúng vẫn lì lợm, hô hố cười man rợ:

– Làm thịt chúng nó thôi! Hố… Hố…

Tiếng rên rỉ đau đớn của các chị Lá. Tiếng nhai rau ráu của lũ Sâu Róm. Thương các chị quá, Lá Non bật khóc nức nở.

Buổi sáng, mẹ Cây cùng những chị Lá âm thầm ủ rũ. Mẹ Cây nhắc đến anh Chim Sâu:

– Chẳng hiểu vì sao mấy năm nay chim chóc ít hẳn. Anh Chim Sâu không biết trôi dạt làm ăn nơi đâu. Đêm nay lũ Sâu Róm lại đến. Mẹ lo lắm…

Các chị Lá mặt xanh xám khóc tức tưởi:

– Anh Chim Sâu ơi nhanh về với chúng em đi.

Lá Non nước mắt cũng lưng tròng. Nó động viên các chị:

– Đừng khóc nữa các chị. Đừng làm mẹ buồn.

Tối nay Lá Non không ngủ. Người nó căng lên nghe ngóng mọi động tĩnh. Tiếng đàn khuya của anh sĩ Dế Mèn cũng đã im bặt. Dăm vì sao nhợt nhạt thiêm thiếp ngủ trên nền trời đêm. Hình như đêm nay lũ Sâu Róm không đến. Hay bữa ăn đêm qua chúng vẫn còn no nê? Lá Non mừng thầm. Từ chập tối các chị nó phập phồng lo sợ bàn tán bây giờ đã ngủ thiếp vì mệt mỏi. Các chị ơi cứ ngủ ngon. Đêm nay… Đúng lúc đó, nghe tiếng thở hồng hộc kéo theo mùi tanh tưởi xộc vào mũi. Tay run run, Lá Non trấn tĩnh nhìn xuống. Lũ Sâu Róm vẫn những chiếc răng nanh nhọn hoắt khua loạn xạ. Vẫn những thân hình lởm chởm lông lá. Chúng đang rập rình uốn lên võng xuống thoăn thoắt bò tới. Lấy hết can đảm, Lá Non hét to:

– Lũ Sâu Róm độc ác. Chúng mày không được đụng vào các chị của tao! Hãy ăn thịt tao đây này!

Tên Sâu Róm đi đâu, mắt lồi long sòng sọc cười gằn:

– A, con nhóc Lá Non. To gan thật! Chúng mày đâu, lại đây thịt con nhóc này đã!

Lá Non rùng mình khi những chiếc lông gớm ghiếc của lũ Sâu Róm đụng vào da thịt. Nó cố vùng vẫy trong những hàm răng nhọn hoắt. “Á, đau quá! Chúng cắn con đau quá!”. Lá Non nghiến chặt răng cố không để tiếng kêu bật ra. Toàn thân nó đau rát. Trong cơn đau, nó nghe thấy tiếng vọng của ai đó xa lơ xa lắc:

– Ái chà, lũ Sâu Róm phá hoại cây này…

Đó là tiếng của cô chủ.

Sáng nay, trước giờ tới lớp, cô chủ đảo qua thăm vườn. Phát hiện thấy lũ Sâu Róm đang bâu đen đặc trên Lá Non, cô đã gẩy ngay hết xuống đất. Thế là số phận của lũ Sâu Róm độc ác đã được định đoạt.

Lá Non mở mắt trong tiếng gọi lao xao của các chị nó. Mẹ nó đang đưa vào miệng nó từng giọt sương mai ngọt lịm. Nó muốn nói với mẹ nó và các chị của nó rằng:

– Anh Chim Sâu chưa về nhưng đã có cô chủ. Cô chủ sẽ bắt hết loài sâu độc ác. Chúng ta không còn lo lũ Sâu Róm nữa.

Hình như mẹ và các chị nó đều hiểu điều nó muốn nói. Lúc cô chủ vào nhà, mẹ nó gật đầu tỏ ý cảm ơn còn các chị nó giơ tay vẫy vẫy mãi.

Mũi Lao Xanh trong đầm nước

Dưới gốc cây sen già trong đầm nước, Búp Sen đội bùn nhú lên. Nước sóng sánh tẩy sạch bùn nhơ để lộ một ngó sen trắng muốt. Làn mưa rào đầu hạ rắc lộp độp trên mặt đầm khiến búp nụ nôn nao.

Chiếc đồng hồ

Năm 1954, các cán bộ đang dự hội nghị tổng kết ở Bắc Giang thì có lệnh Trung ương rút bớt một số người đi học lớp tiếp quản Thủ đô. Ai nấy đều háo hức muốn đi. Nhất là những người quê Hà Nội.

Sâu Xanh chơi trốn tìm

Trên đồng cỏ, có một chú Sâu xanh với đôi mắt to tròn, những cái chân nhỏ nhắn, những sợi lông lưa thưa và cái bụng tròn căng, béo múp míp, trông mới đáng yêu làm sao. Khỉ con và Nhím con rất thích Sâu xanh...

Vượt bậc

Hôm chủ nhật, bố và Nam đến nhà bác chơi. Nam có một chuyện rất thú, Nam sẽ kể cho các chị nghe. Tháng này, Nam vượt từ thứ hai mươi lên thứ tám trong lớp. Nam được cô giáo khen là học khá.

Giấc mơ của cậu bé Phun-tơn

Elô-be Phun-tơn sinh ngày 14-11-1765, tại Mĩ. Cha mất sớm, nhà nghèo, lên 9 tuổi, Phun-tơn mới được đến trường. Vì giàu trí tưởng tượng, biết kể chuyện lại biết vẽ, cậu bé được bè bạn rất quý mến.

Chồn con lười học

Chồn mướp sống ở khu rừng thông, vì là con một nên cậu được cha mẹ cưng chiều vô cùng. Tới tuổi đi học rồi, nhưng chồn mướp vẫn không chịu đến trường, chỉ rong chơi mà thôi. Vì được nuông chiều quá, chồn mướp đâm ra bướng bỉnh...

Trần Nguyên Thái, cô gái đoạt 5 Huy chương Vàng

Trần Nguyên Thái sinh ra xinh xắn như nhiều bé gái khác. Năm 1966, tai hoạ giáng xuống khi cô bé mới 2 tuổi. Mẹ đi làm đêm, chị gái 11 tuổi trông em làm đổ đèn dầu.

Anh hùng Kim Đồng

Anh hùng Kim Đồng (tên thật là Nông Văn Dền) sinh năm 1928, dân tộc Nùng, tại bản Nà Mạ, xã Trường Hà, huyện Hà Quảng, tỉnh Cao Bằng. Khi hy sinh, Kim Đồng là đội trưởng Đội Nhi đồng Cứu quốc...

Hạt cườm tham ăn

Có một chị chim vành khuyên đẻ được tám trứng, ấp nở ra tám vành khuyên con. Ngày ngày chim mẹ đi kiếm mồi về để nuôi con. Khi chúng mới nở, chim mẹ phải mớm cho từng con một.