Chiếc xe đẩy của Chuột Đồng

Mùa thu đã tới, lúa mạch đã thơm, lúa mì đã vàng, củ cải đã đỏ. Chuột đồng đẩy chiếc xe cút kít mà bố vừa mới làm cho nó đến ruộng.

“Hò dô ta, hò dô ta!” một đàn Kiến nhỏ đang khiêng một bông lúa mạch bước đi lặc lè trên ruộng.

“Nào, các bạn Kiến, hãy ngồi lên xe của tôi, tôi sẽ đưa các bạn về nhà.” Chuột đồng vừa nói vừa giúp Kiến chuyển lúa mì lên xe.

“Hò dô ta, hò dô ta!” Thỏ mẹ đang vác một bao tải củ cải nặng nhọc bước đi.

“Nào, Thỏ mẹ, hãy ngồi lên xe của tôi, tôi sẽ đưa chị về nhà.” Chuột đồng vừa nói vừa giúp Thỏ mẹ vác bao củ cải đặt lên xe.

“Hò dô ta, hò dô ta!” Chuột bố và Chuột mẹ đang khiêng một bồ lúa mì, vừa đi vừa thở phì phò.

“Nào, Chuột bố và Chuột mẹ, mau ngồi lên xe của tôi, tôi sẽ đưa hai bạn về nhà.” Vừa nói, Chuột đồng vừa nhanh nhẹn vác bồ lúa mì của hai vợ chồng nhà Chuột lên xe của mình.

Chiếc xe nhỏ chật ních người và lương thực, tất cả cùng vui vẻ cất tiếng hát: “Là lá la, là lá la la…”

Kiến, Thỏ mẹ, Chuột bố và Chuột mẹ đều rất vui, còn Chuột đồng thì khỏi phải nói, nó còn vui hơn mọi người nữa! Các bé nghe kìa, chúng đang hát đấy: “Đồng ruộng tươi đẹp làm sao! Lúa mạch thơm, lúa mì đã vàng, củ cải đã đến mùa thu hoạch…”

 

Trò chuyện cùng bé

Chiếc xe đẩy nhỏ bé của Chuột đồng đúng là rất có ích! Tuy phải đẩy xe vất vả nhưng Chuột đồng không thấy mệt chút nào, ngược lại còn rất vui nữa! Tại sao vậy? Vì trên xe có rất nhiều người đang vui vẻ ca hát đấy. Giúp đỡ người khác cũng chính là một niềm vui đấy các bé ạ!

Đàn cá heo và bản nhạc

Ở vùng biển Bắc cực trời rét đậm. Băng giá ngay càng nhiều, diện tích mặt nước chưa đóng băng dần dần bị thu hẹp lại. Đàn cá heo sống trong khu vực đó vùng vẫy và có nguy cơ chết vì băng giá.

Alexander Graham Bell – người phát minh ra điện thoại

Ngày 7- 8 – 1922, tất cả các máy điện thoại trên toàn nước Mĩ câm lặng, cả nước cử hành quốc tang tiễn biệt Alexander Graham Bell – người phát minh điện thoại vừa qua đời 5 ngày trước đó.

Nhà buôn và thợ cắt tóc

Ngày xửa ngày xưa, có một nhà buôn nọ rất giàu có và tử tế. Thế nhưng, do một sự cố đáng tiếc, ông ta bị mất tất cả gia sản và trở nên nghèo khổ. Kể từ đó, không còn ai muốn làm bạn với ông ta nữa..

Lu-i Pa-xtơ và em bé

Năm 1885, một sự kiện đáng ghi vào lịch sử nhân loại : Em bé Giô-dép Mây-xte, chín tuổi, bị chó dại cắn, được mẹ em đưa từ vùng quê An-dát xa xôi đến thủ đô Pa-ri nhờ Lu-i Pa-xtơ cứu chữa.

Một trí khôn hơn trăm trí khôn

Một buổi sáng trời quang mây tạnh, đôi bạn dạo chơi trên đồng cỏ. Chúng đi sóng đôi với nhau, nhởn nhơ ngắm trời ngắm đất. Ánh mặt trời chiếu trên thảm cỏ non làm cho những giọt sương long lanh như những hạt ngọc...

Nòng nọc tìm mẹ

Gió xuân thổi nhè nhẹ, ông mặt trời chiếu những tia nắng rực rỡ xuống mặt đất. Nướctrongao ngày càng trở nên ấm áp. Những quả trứng Ếch dưới ao bắt đầu động đậy, nở ra những chú Nòng Nọc với cái đầu tròn và chiếc đuôi dài xinh xắn.

Chuyện lạ trong rừng

Tối hôm qua, trong khu rừng bỗng nhiên xảy ra rất nhiều chuyện kì lạ: Cái đuôi sặc sỡ của chim Công bỗng nhiên không còn. Cú mèo thì có một bộ mặt giống hệt như Chuột đồng, bộ lông mềm mượt của Khỉ vàng bỗng nhiên trở nên đen đúa...

Rô-bin-sơn ở đảo hoang

Rô-bin-sơn Cru-sô là một chàng trai người Anh rất ham mê đi biển. Trong một chuyến đi, con tàu của anh gặp một cơn bão khủng khiếp. Tất cả các bạn đồng hành của anh đều chết, chỉ mình anh may mắn sông sót.

Nhằm thẳng quân thù mà bắn!

Tháng 8 năm 1964, giặc Mỹ bắt đầu cho máy bay bắn phá gây tội ác ở miền Bắc. Thiếu úy Nguyễn Viết Xuân cùng đồng đội hành quân lên miền tây Quảng Bình bảo vệ vùng trời của Tổ quốc.