Chú vẹt tinh khôn

Một người lái buôn Ba Tư, trong một chuyến vượt sang Trung Phi, mang về một chú vẹt rất đẹp. Chú vẹt có cái mào đỏ và bộ lông xanh biếc óng ánh. Vẹt nói rất sõi. Người lái buôn yêu vẹt lắm. Ông làm cho vẹt một chiếc lồng xinh xắn, son son thiếp vàng, treo lồng trong khu vườn có rất nhiều hoa lá châu Phi để vẹt đỡ buồn.

Trước ngày ra đi cất chuyến hàng mới, người lái buôn đến nói với vẹt:

– Này vẹt ơi, ta sắp sửa tới quê hương Trung Phi của mi. Mi có nhắn nhủ điều gì tới bà con bạn hữu không?

Chú vẹt liền nói:

– Ông làm ơn nói với đồng bào của tôi là ở đây dù đầy đủ thức ăn, tôi vẫn gầy mòn vì nhớ rừng quê, họ hàng, bè bạn. Ông bảo bạn bè tôi hãy chỉ giúp tôi cách nào để trở về quê hương.

Nghe vẹt nói, người lái buôn thầm nghĩ: “Chú vẹt này thật ngốc. Ta đâu có khờ mà thuật lại cái cách bọn vẹt bày cho mi!”

Tới Trung Phi, trở lại khu rừng trước kia đã tới, ông thấy một lũ vẹt đang đậu trên những cành cây cao, trong đó có con vẹt mào đỏ giống hệt chú vẹt của ông. Ông bèn nhắc lại những lời con vẹt của mình nhắn nhủ. Người lái buôn rất ngạc nhiên khi thấy chú vẹt mào đỏ vừa nghe ông nói xong thì bỗng buồn rười rượi, xù lông xù cánh, gục đầu rồi rơi bộp xuống bụi rậm. Vừa trở về thuyền, người lái buôn vừa nghĩ đến con vẹt tội nghiệp. Ông đoán chắc vì quá thương bạn vẹt của nó đang cô đơn trên đất nước xa lạ nên nó mới rầu rĩ đến chết đi như thế.

Về đến nhà, người lái buôn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho chú vẹt của ông nghe. Vừa nghe xong, chú vẹt này cũng buồn ủ rũ, mắt nhắm lại và chỉ một lát sau, nó rơi bộp xuống đáy lồng mà chết. Người lái buôn buồn rầu nghĩ: “Giống vẹt thật có tình có nghĩa. Nghe tin bạn nó chết vì thương nó, nó cũng đau khổ mà chết theo.”

Thế là ông mở lồng, mang vẹt ra, để trên bàn tay ngắm nghía. Đột nhiên, chú vẹt bay vù lên một cành cây cao, nhìn xuống ông và nói:

– Cảm ơn ông chủ đã thuật lại cách bạn tôi chỉ cho tôi để được tự do. Giờ tôi trở về với rừng núi quê tôi đây. Xin tạm biệt ông chủ!

Thế rồi vẹt cất cánh nhằm hướng tây nam bay thẳng.

Người lái buôn tần ngần nghĩ bụng: “Không ngờ giống vẹt này lại tinh khôn đến vậy”.

Chú sóc thông minh

Trên cành cao, một chú Sóc đang vui vẻ nhảy nhót. Dưới đất, có con Sói đang đi tìm bữa điểm tâm. Nhìn thấy Sóc, Sói nghĩ cách để ăn thịt Sóc, bèn nói: Chúc buổi sáng tốt lành!

Người ăn xin

Lúc ấy, tôi đang đi trên phố. Một người ăn xin già lọm khọm đứng ngay trước mặt tôi. Đôi mắt ông lão đỏ đọc và giàn giụa nước mắt. Đôi môi tái nhợt, áo quần tả tơi thảm hại…

Lu-i Pa-xtơ và em bé

Năm 1885, một sự kiện đáng ghi vào lịch sử nhân loại : Em bé Giô-dép Mây-xte, chín tuổi, bị chó dại cắn, được mẹ em đưa từ vùng quê An-dát xa xôi đến thủ đô Pa-ri nhờ Lu-i Pa-xtơ cứu chữa.

Văn hay chữ tốt

Thuở đi học, Cao Bá Quát viết chữ rất xấu nên nhiều bài văn dù hay vẫn bị thầy cho điểm kém.

Cái cò đi đón cơn mưa

Một hôm, Cò Trắng đang tha thẩn bên bãi sống thì gặp đàn Kiến cỏ. Ơ kìa, sao Kiến lại kéo nhau chạy ngược vào trong đê thế? Cò ngơ ngác hỏi một chị Kiến đang khênh bọc trứng.

Các em nhỏ và cụ già

Mặt trời đã lùi dần về chân núi phía tây. Đàn sếu đang sải cánh trên cao. Sau một cuộc dạo chơi, đám trẻ ra về. Tiếng nói cười ríu rít.

Đường Dần bái sư học nghề

Đường Dần, tự Bá Hổ, từ nhỏ đã tỏ ra thông minh lanh lợi, tài học hơn người. Đường Dần đã từng bái ông tổ trường phái hội họa Ngô Môn là Thẩm Châu làm thầy, một năm sau, cậu bé Đường Dần đã thể hiện được tài năng hội họa xuất chúng...

Mưu chú Sẻ

Buổi sớm, một con Mèo chộp được một chú Sẻ. Sẻ hoảng lắm, nhưng nó nén sợ, lễ phép nói: Thưa anh, tại sao một người sạch sẽ như anh trước khi ăn sáng lại không rửa mặt?

Cái hố bên đường

Có một bầy thú nhỏ sống cùng nhau trong khu rừng nọ. Ngày ngày chúng thường đi trên một con đường nhỏ rồi băng qua một ngã tư có chốt đèn giao thông để tới trường.