Like
Share
Copy link
Trên trời có một đám mây xinh đẹp, suốt ngày nhởn nhơ bay lượn. Nhưng bay mãi một mình, mây cũng cảm thấy buồn. Mây chợt nhớ tới chị gió, vội bay đi tìm chị.
Gặp chị gió, đám mây nài nỉ:
– Chị gió ơi! Chị cho em đi làm mưa với!
Chị gió mỉm cười:
– Làm mưa phải mặc áo xám xấu xí, phải chịu lạnh, phải vất vả, em có làm được không?
Đám mây vội gật đầu:
– Em làm được ạ. Nhởn nhơ mãi buồn chán lắm. Em muốn làm việc có ích cho đời.
Thế là mây vội khoác chiếc áo xám lên mình. Chị gió thổi mạnh, đưa mây đi rất nhanh. Các bạn mây khác cũng kéo về, làm tối cả một góc trời. Chị gió thổi một cơn lạnh. Đám mây xám rùng mình, tan thành muôn ngàn hạt nước rơi xuống mặt đất, chảy tràn ra khắp các ao hồ, sông ngòi, đồng ruộng. Đám trẻ reo hò cây cỏ thỏa thuê.
Mấy hôm sau, bác mặt trời chiếu xuống những tia nắng ấm áp làm cho nước bốc hơi lên. Chị gió lại đưa hơi nước lên cao, tạo thành đám mây.
Người y tá của Ta Ta
Bàn chân kì diệu
Làm Pla-ti-ni đến cùng
Chú Ong lười biếng
Ông Trạng thả diều
Khỉ và cá sấu
Giản dị
Món quà của cô giáo
Chú bộ đội lái máy bay