Chuyện ở vườn hoa

Bé Ngân thích nhất là mỗi buổi chiều được ông nội cho đi đến câu lạc bộ hưu trí ở cạnh vườn hoa. Trong khi ông chơi cờ, đánh cầu lông thì Ngân tha hồ chơi đu quay, cầu trượt, bập bênh cùng các bạn.

Một hôm đuổi theo bắt con bướm vàng, bé Ngân chợt nhìn thấy hai mẹ con người hành khất ngồi nghỉ ở vạt cỏ cạnh luống hoa. Cô bé cũng trạc tuổi Ngân đang đếm những đồng tiền lẻ nhàu nát đựng trong cái nón rách rồi bảo mẹ:

– Được tất cả một ngàn năm trăm thôi mẹ ạ. Để con đi mua cho mẹ bát cháo đậu xanh nhé…

– Thôi, con mua một chiếc bánh mì mà ăn cho chắc dạ con ạ.

– Nhưng cái răng mẹ bị đau, bánh mì thì cứng lắm!

– Mẹ không đói, con cứ mua bánh mì mà ăn đi, kẻo từ sáng đến giờ con chưa có gì vào bụng…

– Mẹ cũng thế mà!… Ước gì bây giờ có cô Tiên hiện lên, cho mẹ con mình thêm năm trăm nữa sẽ đủ mua cho mẹ bát cháo với cái bánh mì cho con thì sướng quá mẹ nhỉ… À không, nếu có cô Tiên hiện ra, con sẽ xin cô hoá phép cho mẹ được sáng mắt ra thì mẹ con mình sẽ không phải đi ăn xin thế này nữa đâu mẹ nhỉ…

– Ừ,… tội nghiệp con gái bé bỏng của tôi… – Người mẹ quờ hai bàn tay ôm đứa con vào lòng, vuốt ve mái tóc đỏ quạch, khét mùi nắng của nó. Hai hàng nước mắt của mẹ ứa ra lăn trên gò má hốc hác sạm đen.

Nhìn cảnh đó, bé Ngân bỗng thấy cay cay ở mũi và chợt nhớ tới tờ một ngàn mới tinh mẹ vừa cho để đi ăn kem đang để trong túi áo, nó vội móc ra, rụt rè bước lại, giúi vào tay cô bé và nói lí nhí:

– Đằng ấy cầm lấy…

Cô bé chưa kịp nói lời cảm ơn thì Ngân đã chạy biến đi, khuất sau những bông hoa hướng dương vàng chói lọi như mặt trời.

Người mẹ hỏi:

– Ai thế con?

– Một bạn gái bé bằng con, mặc áo hồng đẹp như nàng tiên ấy mẹ ạ…

Hàng xóm của Gấu Con

Đằng sau nhà của Gấu con có một cái cây rất to, không biết từ lúc nào đã có một chú Chim bay đến làm tổ trên cái cây này...

Trời biết, đất biết, ta biết

Năm 1504, vua Lê Hiến Tông băng hà, di chiếu lập người con thứ ba tên là Thuần (tức vua Túc Tông sau này), chứ không lập con thứ hai là Tuấn (tức vua Uy Mục sau này), vì người con này bất tài, vô đạo.

Món quà tặng mẹ

Tôi vội vã bước vào tiệm trong mall để sắm khẩn cấp mấy món qùa giáng sinh vào phút cuối cho đứa con gái. Kinh hãi nhìn đám đông, có lẽ tôi sẽ bị kẹt trong tiệm đến muôn đời, trong khi việc phải làm còn chồng chất...

Điều không tính trước

Tôi chuẩn bị đánh nhau. Thoạt đầu tôi định lấy con dao của mẹ tôi làm vũ khí, nhưng khi sờ đến cái lưỡi thép to bản và mát lạnh của nó, tôi đâm ra sờ sợ làm sao! Con dao này mà vung lên một phát là địch thủ ngã như chơi.

Gà và Cáo

Lão Cáo đang đi chợt nghe tiếng Gà rừng con khóc lóc ven rừng! Hay quá! Lại được chén rồi!

Vị giáo sư thông thái

Giáo sư Tạ Quang Bửu quê ở huyện Nam Đàn, tỉnh Nghệ An. Thuở nhỏ, cậu bé Bửu học ở Quảng Nam. Năm 1917, phủ Tam Kỳ mở kì thi cho học sinh lên bảy, thi cả Hán văn, Toán học lẫn Việt văn.

Cái gái và bà cụ Mít

Bà cụ Mít già lụ khụ lưng còng gập xuống, tóc bạc trắng như cước, sống một mình trong cái quán nhỏ dưới gốc đa cổ thụ đầu làng. Hằng ngày cụ nâu nước chè để bán nên trong làng gọi là “quán cụ Mít”.

Nhà bác học và bà cụ

Edison là một nhà bác học nổi tiếng người Mỹ, đã có nhiều phát minh khoa học lớn. Ông đã góp phần hoàn chỉnh máy điện báo, điện thoại, bóng đèn điện, đèn ống, máy ghi âm, xe điện, máy chiếu phim, v.v…

Hội võ mùa xuân

Mùa xuân năm 1753. Cây đào cổ thụ bên lễ đài thi võ đang trổ hoa đỏ thắm. Lễ đài được trang hoàng rực rỡ. Cờ xí rợp trời. Trên khán đài, đức vua Lê Hiển Tông, chúa Trịnh Doanh và đông đủ các quan đại thần đã tề tựu.