Cuộc phiêu lưu của bồ công anh

Kìa một cụm hoa Bồ Công Anh đang im lìm buồn bã.

Những cánh hoa nhỏ li ti sắp rời thân mẹ, bay xa bay xa...

Một cơn gió thổi ào tới, thổi tung những cánh hoa Bồ Công Anh con bay xao xác.

Tạm biệt mẹ! Những bông hoa Bồ Công Anh con vẫy đôi tay bé xíu. "Chúng con đi đây!".

Một cánh hoa Bồ Công Anh đáp xuống ngọn đồi xanh.

Một cánh hoa chọn bãi đất trong khu vườn nhỏ.

Một cánh nhỏ đậu nhầm trên lưng chú bê con. Bê con lúc lắc thân mình, để cánh hoa nhẹ nhàng đáp xuống bãi cỏ, tìm nơi đất ẩm trú mình.

Tất cả cánh hoa đều tìm thấy một nơi để dừng chân.

Riêng cánh hoa Bồ Công Anh út vẫn mãi lang thang cùng chị gió.

Có khi hoa bay tung lên gần những đám mây. Nhưng kìa, mây lạnh quá!

Út lại sà xuống mặt ao soi mình dưới nước. Chú cá rô tưởng miếng mồi ngon bèn nhảy lên đớp. "Xí hụt, lêu lêu!".

Út nhẩn nha bay trên cánh đồng, ngắm nhìn muôn loài hoa đang khoe sắc.

Những cánh hoa nhao nhao: "Dừng lại đi Bồ Công Anh ơi! Xuống đây chơi với chúng mình!"

Nhưng Bồ Công Anh lặng lẽ lắc đầu, tiếp tục bay.

Những cánh hoa Bồ Công Anh là anh chị của Út, đã nẩy thành mầm xanh, vẫy vẫy đôi cánh lá nhỏ gọi Út. Nhưng Út chỉ gật đầu chào anh chị rồi lại bay đi.

Tiếng mẹ Hoa thì thầm đâu đó: "Dừng lại đi Út ơi!"

Nhưng Út chỉ nghiêng đầu nghe ngóng, rồi vẫn im lặng bay.

Út bay qua cánh đồng xanh ngát, bay qua thung lũng nhiều hoa. Út thì thầm trả lời mẹ: "Đừng lo, mẹ ơi!"

Một cơn gió độc ập đến, thổi Út chao nghiêng. Hơi lạnh thấm vào người Út.

Út vật mình đập cánh trong cơn gió. Út lả dần đi.

Út bỗng nghe lời thì thầm của mẹ. Út thấy đôi cánh lá anh chị vẫy... Út thấy những cánh đồng xanh.

Út thấy khoẻ hơn bao giờ hết, vươn mình bay thẳng lên, thoát khỏi cơn gió độc.

Và kìa, trước mắt Út là cánh đồng thênh thang, nơi những bông hoa cỏ mật toả hương ngào ngạt, nơi những bông hoa vàng li ti trải thảm đón chào, nơi những chú dế gảy lên khúc ca đồng quê rộn rã... Út muốn hét vang lên: Út đã tìm thấy một nơi cho riêng mình, mẹ ơi, các anh chị ơi!

Út đáp xuống mặt đất ấm áp và đầy hương thơm.

Những nàng cỏ xanh nhún nhường tránh ra, để Bồ Công Anh tiếp xúc gần hơn với đất ẩm.

Những cào cào châu chấu tung cánh mỏng bay lên, chào đón một cư dân xa lạ vừa đến.

Những chú dế réo rắt gảy lên khúc ca hiếu khách.

Và những đoá hoa đủ màu khẽ nghiêng mình để chắt lấy từng giọt sương đêm còn đọng trên cánh, dành riêng cho Bồ Công Anh.

Từng giọt sương trong vắt, mát lạnh và ngọt lành thấm vào thân mình Bồ Công Anh.

Hạt Bồ Công Anh bé nhỏ khẽ rùng mình...

Kìa, lớp áo dày của Bồ Công Anh nứt ra, và một chiếc mầm bé xíu nẩy lên, xanh nõn.

Những cậu bé đầu trọc

Gia-sếch được phân vào lớp tôi hồi tháng mười. Hôm đầu đến lớp, nó nhìn quanh lớp một lượt để tìm một chỗ chưa có ai ngồi.

Hai anh em gà con

Hai chú Gà con tìm được một mẩu bánh mì. Chúng thích thú vô cùng và bắt đầu dùng cái mỏ xinh xinh mổ vào miếng mồi ngon. Một chú Vịt con chơi gần đấy nhìn thấy và chạy lại, xin Gà con cùng được ăn.

Sự tích con Ong

Ngày xưa, có một người đàn bà tên là nàng Ong. Nàng Ong làm việc chăm chỉ, nhưng vẫn nghèo túng vì nhà đông miệng ăn. Nàng Ong mong các con khôn lớn để đỡ đần mình.

Khỉ con và Nhím con

Trong số tất cả bạn bè của mình, người mà Khỉ con coi thường nhất chính là Nhím con. “Nhìn xem cậu ta xấu xí không kìa, khắp người toàn kim là kim, cái đầu thì vừa nhọn vừa nhỏ. Mỗi khi gặp nguy hiểm chỉ biết cuộn mình lại..."

Bàn chân ông nội

Cu Sún nhìn hai bàn chân ông nội ngâm trong chậu nước ấm pha muối, nó ngạc nhiên quá đi mất. Tại sao bàn chân ông nội lại dài và to thế kia nhỉ?

Người rộng lượng và kẻ keo kiệt

Ngày xửa ngày xưa, có hai người hàng xóm, một người thì khẳn khái, rộng lượng, còn một người thì keo kiệt, bủn xỉn...

Xe Lu và Xe Ca

Một hôm, trên quãng đường kia, có chiếc xe lu lù rù chuyển bánh. Từ cột cây số này tới cột cây số kia, xe lu cứ vừa lăn vừa thở, mãi mới đến đích...

Bài học nhớ đời của tôi

Hồi nhỏ, có lần bố tôi đánh tôi một trận rất đau. cảm giác đau tôi quên đã lâu nhưng lí do bị đòn tôi vẫn nhớ như in.

Nàng tiên hoa cúc

Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai tên là A Ngưu sinh sống bên bờ sông Vận Hà. Nhà A Ngưu rất nghèo, năm bảy tuổi, cậu bé mồ côi cha, hai mẹ con cậu bé sống lay lắt qua ngày nhờ những đồng tiền dệt vải của mẹ...