Dế nhỏ và ngựa mù

Ngày xưa, có một lần Thượng đế bảo một vị thiên thần nhỏ, đứng hầu bên cạnh người:

– Này, Thiên thần nhỏ, hãy đeo chiếc trông xinh xắn của ngươi xuống ngay dưới mặt đất, đánh trống báo hiệu lên rồi sau đó truyền cho tất thảy mọi sinh vật: loài bay lượn trên không, loài lặn dưới nước và loài chạy nhảy trên mặt đất, hãy lên đây gặp ta, ta sẽ ban cho mỗi con một món quà. Đi đi!

Vị thiên thần dạo một hồi trống hiệu rồi reo lên cho khắp bốn phương đều nghe rõ:

– Hãy đến mau! Tất cả các sinh vật hãy chạy đến cho mau! Thượng đế sẽ ban phúc lành cho tất cả!

Từ khắp các nẻo trên thế gian, hàng triệu sinh vật lớn nhỏ ùn ùn kéo đến, tất cả những con vật nhỏ bé đi đứng hoặc bay lượn, các loài sâu bọ, các loài cá và chim chóc. Lần lượt từng con một, chúng trèo lên chiếc thang đưa chúng lên cõi nhà Trời. Cái thang uấn cong vì quá nặng. Chúng kéo cả bầy đến gặp Thượng đế, hôn tay Người và mỗi con vật nhỏ bé, sâu bọ, cá và chim chóc nối tiếp nhau trèo thang. Chúng trở xuống sung sướng và vui cười với món quà trên tay.

Đom đóm nhận được một ngôi sao nhỏ xanh biếc. Chẫu chàng xuống đem theo chiếc đàn mandolin, Thượng đế cho tôm một chiếc kéo và dặn: “Khi nào trở nên thợ may thì phải nhớ cắt ba lần mẫu thử trước khi cắt vào vải đấy nhá!”. Nhện thì được đủ sợi để mà dệt suốt đời. Kiến trở xuống với một cái túi đầy căng lòng hăng say làm việc. Thượng đế cho gà trống một chiếc đồng hồ báo thức, nhưng gà ta lúc bay xuống thang, qua sông đã đánh rơi mất món quà, từ đó, mỗi lần bay lên đỉnh đống rơm trong sân trại để lên tiếng báo giờ, chú ta chẳng hề hiểu được là mình thông báo cái gì cả.

Thỏ được nhận hai đôi cẳng mà Thượng đế đã định để dành cho gió, còn chú vẹt thì lại được một cái tiếng kêu có thể nhại lại bất cứ thứ tiếng nào khác.

*

Cuối cùng, khi tất thảy mọi sinh vật đều đã nhận quà và trở về hết, con ngựa mù mới dờ dẫm lại bên chiếc thang. Con ngựa ấy đã phục vụ trong chiến tranh. Chủ nó bỏ mình vì nước và con ngựa khốn khổ đã quá thương khóc chủ nó đến nỗi mù cả hai mắt. Nhưng vì nó chẳng nhìn thấy gì, nó bước hẫng cẳng và ngã bị sai khớp ở chân trái. Nó ngửng đầu buồn bã nhìn lên trời, nhưng chẳng thấy gì. Đúng lúc ấy, một con dế hấp tấp ở đâu nhảy bộp lên đầu con ngựa già và hỏi:

– Anh không có mắt à?

– Không, tôi không còn nhìn thấy gì nữa!

– Anh cũng muốn nhận được một chút quà ư?

– Phải!

– Quà gì?

– Đôi mắt!

Dế suy nghĩ, đưa một cẳng lên gãi gãi đầu, rồi nói:

– Chờ đây một lát nhé!

Dế vội nhảy về hướng vầng trăng sáng và gọi to:

– Thánh Petros, hãy khoan, đừng vội đóng cửa thiên đường!

Vừa đúng lúc ông thánh giữ cổng tra chìa khóa vào ổ và sắp quay chìa để khóa. Nghe tiếng chú dế gọi, ông thánh lại hé cổng ra cho chú dế vào.

Dế đi thẳng đến chỗ Thượng đế ngồi và tâu trình với cái giọng lanh lảnh của chú:

– Kính tâu đức Thượng đế vô cùng nhân hậu, kia, dưới trần gian, có một con ngựa già đang trông ngóng anh ta mù và không treo lên thang trời được.

– Thế ta nên cho nó cái gì nào?

– Ôi! Thượng đế nhân hậu, anh ta mong có được đôi mắt sáng.

– Được, con hãy theo ta ra vườn – Thượng đế bảo dế.

Thượng đế bước nhẹ nhàng trên thảm cỏ xanh và dày.

Chú dế nhảy nhót theo sau. Tới dòng suối nhỏ bên một gốc cây to, Thượng đế bảo:

– Con hãy vục lấy một chút nước suối này vào trong hũm cẳng và khi trở xuống hạ giới thì con hãy nhỏ vào mắt cho con ngựa mù!

Chú dế bé bỏng cúi xuống vục lấy một chút nước suối và khi chú sắp sửa đi, Thượng đế nhìn chú âu yếm và hỏi:

– Này dế, thế ta có thể tặng cho con cái gì đây?

– Ôi, Thượng đế nhân hậu! Chẳng cái gì cả – Chú trả lời – Con đã có đôi cánh!

– Đúng vậy! – Thượng đế nói – Nhưng con có một tâm hồn giàu lòng nhân ái, ta sẽ tặng con món quà quý nhất!

Thượng đế quay trở vào cung, lấy ra một chiếc vĩ cầm không có dây và đưa cho dế.

Dế sung sướng quá đến nỗi, do phấn khởi, chú nhảy thẳng một cái xuống mặt đất, không cần đến thang. Chú lại ngay bên con ngựa già, nhỏ nước suối trời vào đôi mắt mù của nó và con ngựa sáng mắt nhìn thấy mọi cảnh vật. Con ngựa già mừng rỡ đến nối cánh đồng cỏ như trở nên quá chật hẹp cho niềm vui sướng của nó.

Ngựa già hỏi dế:

– Thế Thượng đế cho anh cái gì?

– Thượng đế cho tôi món quà quý nhất!

– Cái gì vậy?

– Một chiếc vĩ cầm. Nhưng chiếc đàn không có dây!

– Dây đàn ư? Anh cứ dứt ở đuôi tôi ấy!

Chú dễ bé bỏng dứt một sơi lông bạc trắng ở đuôi ngựa già căng lên đàn và búng thành âm thanh thánh thót. Thế rồi, lòng tràn ngập sung sướng, chú dế vội đi một vòng khắp mặt đất để trong những buổi đêm thanh khiết đem niềm vui cho trái tim mọi người, cây cỏ và tất thảy mọi sinh vật bé bỏng nhỏ nhoi.

Nàng công chúa ngủ trong rừng

Ngày xưa, có một ông vua và một bà hoàng hậu ngày nào cũng mong: "Ước gì mình có một đứa con nhỉ?." Nhưng ước hoài mà vua và hoàng hậu vẫn chưa có con...

Cô bé quàng khăn đỏ

Ngày xửa ngày xưa có chuyện kể rằng, có một cô bé thường hay quàng chiếc khăn màu đỏ, vì thế nên mọi người bắt đầu gọi cô bằng cái tên cô bé quàng khăn đỏ...

Cô bé Lọ Lem

Ngày xưa có một người đàn ông giàu có, vợ ông ta ốm nặng. Khi bà cảm thấy mình sắp gần đất xa trời, bà gọi người con gái duy nhất của mình lại bên giường và dặn dò...

Con rắn trắng

Thuở ấy có một ông vua nổi tiếng trong cả nước là thông minh, học rộng, biết nhiều. Không cái gì là vua không biết. Người ta có cảm giác dường như gió đưa lại cho vua những tin tức bí mật nhất...

Chu du thiên hạ để học rùng mình

Một người cha có hai người con trai. Người con trai cả thông minh, khôn ngoan luôn tìm cách giải quyết tốt nhất mọi việc...

Con gà trống chân chì

Con gà trống ấy có đôi chân chì, lông ở cánh đen mượt như nhung, lông ở ngực vàng thắm, cái mào trên đầu thì đỏ chói, vắt qua vắt lại. Tiếng nó hay ồ ồ, vang rất xa. Nó sống với bà già cô đơn trong một túp lều nát...

Hoàng tử ếch

Từ thời xa xưa lắm rồi, khi chuyện ước nguyện còn có hiệu nghiệm, một ông vua có mấy cô con gái, cô nào cũng xinh đẹp cả...

Hoàng tử hạnh phúc

Cao cao phía trên thành phố, trên một cái cột ngay quảng trường sừng sững bức tượng của Hoàng tử Hạnh Phúc. Khắp người Hoàng tử được thếp bằng những lá vàng mười, đôi mắt là hai viên xa phia rực sáng...

Aladdin và cây đèn thần

Trong kinh thành một vương quốc thuộc Trung Hoa, rất giàu và rộng, có một người thợ may tên là Mustafa, đặc điểm không gì khác ngoài phong thái nghề nghiệp. Mustafa rất nghèo, công việc chỉ vừa đủ ăn cho ông, vợ và một đứa con trai...