Để ta xuống

Lần đầu tiên Ngụy Vương gặp Tôn Tẫn, rất muốn thử tài của ông. Sau khi đã yên vị trên ghế, Ngụy Vương nói với quần thần:

- Hôm nay, ta ngồi trên điện để xem trong các khanh, ai có thể làm ta phải đi xuống.

Một vị quan hốt hoảng chạy đến trước mặt Ngụy Vương, nói:

- Rắn, rắn, đằng sau Đại Vương có một con rắn độc, Đại Vương mau chạy đi!

Ngụy Vương không đổi sắc mặt, vuốt râu nói:

- Một mưu kế đơn giản thế mà mong có thể làm bổn vương sợ được hay sao?

Vị đại thần kia chỉ còn cách lui xuống dưới.

Tiếp theo, lại có một vị quan văn bước lên, vờ như có một việc gì đó rất gấp muốn bẩm báo Đại Vương:

- Bẩm Đại Vương, cây cổ thụ trước điện bỗng nhiên nở đầy hoa bằng vàng ròng, sáng lấp lánh, mời Đại Vương đến xem ạ!

Ngụy Vương cười nhạt, không buồn động đậy. Vị quan văn đó đành lui xuống. Các đại thần đều muốn thử xem sao, nhưng đã giở biết bao mưu mẹo mà Ngụy Vương vẫn không mắc mưu. Đúng lúc đó, có một vị quan tên là Long Quyên bước lên trước và nói:

- Thần có một kế, nhất định có thể khiến Đại Vương xuống điện, chỉ có điều không dám làm.

Ngụy Vương nói:

- Khanh cứ thử nói xem.

Long Quyên nói:

- Thần ra sau điện đốt lửa, chắc chắn Đại Vương phải xuống điện. 

Ngụy Vương nghe xong, mỉm cười nói:

- Phóng hỏa? Kế hay đấy!

Sau đó nghiêm mặt nói:

- Hỗn xược! 

Long Quyên sợ quá, vội lui sang một bên.

Ngụy Vương thấy Tôn Tẫn từ đầu đến cuối không có động tĩnh gì thì nói:

- Nghe nói khanh là cao đồ của Quỷ Cốc Tử tiên sinh, chắc là phải có diệu kế gì chứ.

Tôn Tẫn liền tiến đến trước mặt Ngụy Vương và nói:

- Hôm nay Đại Vương đã quyết chí không xuống điện rồi, thì ngay cả thần tiên cũng không có cách gì cả! 

Ngụy Vương thấy lời nói có vẻ tâng bốc mình thì đắc ý ra mặt. Tôn Tẫn nói tiếp:

- Có điều, nếu thay đổi một chút thì sự việc có thể sẽ khác. Nếu Đại Vương đang đứng dưới điện thì thần có thể nghĩ cách khiến Đại Vương lên điện.

Ngụy Vương xua tay nói:

- Thế thì có khác gì chứ? Tuy nhiên, nếu khanh đã nói thế thì ta phải xem khanh có cách nào bắt ta lên điện được.

Nói xong, Ngụy Vương rời khỏi điện, đi xuống dưới, nói:

- Khanh dùng cách nào để bắt ta lên điện, mau nói đi!

Tôn Tẫn nói:

- Đại Vương, chẳng phải là thần đã khiến Đại Vương phải xuống điện rồi hay sao ạ. 

Bấy giờ, Ngụy Vương mới sực tỉnh, bật cười và liên tục khen ngợi Tôn Tẫn là thông minh.

 

Trò chuyện cùng bé

Đố các bé, Tôn Tẫn đã dùng cách gì để khiến Ngụy Vương tự xuống điện? Nhờ có cách nhìn nhận độc đáo, không giống những người khác, cuối cùng Tôn Tẫn đã đạt được mục đích của mình. Khi gặp phải vấn đề khó, chúng ta cũng nên học theo Tôn Tẫn, vận dụng trí thông minh để nghĩ ra cách giải quyết tốt nhất nhé.

Nàng tiên hoa cúc

Ngày xửa ngày xưa, có một chàng trai tên là A Ngưu sinh sống bên bờ sông Vận Hà. Nhà A Ngưu rất nghèo, năm bảy tuổi, cậu bé mồ côi cha, hai mẹ con cậu bé sống lay lắt qua ngày nhờ những đồng tiền dệt vải của mẹ...

Món quà của cô giáo

Hôm thứ hai đầu tuần, cô giáo Hươu Sao nói với cả lớp mẫu giáo lớn: Các con sắp được nghỉ hè rồi. Tuần này ai được phiếu bé ngoan, cô sẽ tặng cho một món quà...

Chim sâu xử án

Chim Sẻ kiện Chim Khuyên! Cái tin ấy bay đi như gió. Khắp vườn cây nhớn nhác cả lên.

Bó hoa đặc biệt

Vào mùa đông lạnh giá, bà nội của Chuột chũi bị ốm, phải nằm nghỉ trên giường. Bà nội nhìn ra bãi cỏ khô héo phía ngoài cửa sổ và nói: “Bà nhớ những bông hoa tươi trên bãi cỏ ngày nào quá!”...

Cái hố bên đường

Có một bầy thú nhỏ sống cùng nhau trong khu rừng nọ. Ngày ngày chúng thường đi trên một con đường nhỏ rồi băng qua một ngã tư có chốt đèn giao thông để tới trường.

Giai thoại về bản xô-nát Ánh trăng

Gần 200 năm trước đây, nằm bên bờ sông Ranh, miền tây nước Đức, có một thị trấn bé nhỏ và nghèo nàn. Đó là thành phố Bon ngày nay, quê hương của nhà soạn nhạc vĩ đại Bét-tô-ven.

Lu-i Pa-xtơ và em bé

Năm 1885, một sự kiện đáng ghi vào lịch sử nhân loại : Em bé Giô-dép Mây-xte, chín tuổi, bị chó dại cắn, được mẹ em đưa từ vùng quê An-dát xa xôi đến thủ đô Pa-ri nhờ Lu-i Pa-xtơ cứu chữa.

Nhà bác học không ngừng học

Đác – uyn là nhà bác học nổi tiếng trên thế giới. Ông còn rất ham học. Vào một đêm giá lạnh, mọi người đã say ngủ. Con ông chợt thức giấc và thấy phòng cha vẫn còn sáng ánh đèn.

Bàn tay mẹ

Bình yêu nhất là đôi bàn tay mẹ. Tay mẹ không trắng đâu. Bàn tay mẹ rám nắng, các ngón tay gầy gầy, xương xương. Bình rất thích áp hai bàn tay của mẹ vào má. Hai bàn tay xoa vào má cứ ram ráp nhưng không hiểu sao Bình rất thích.