Đường Dần bái sư học nghề

Đường Dần, tự Bá Hổ, từ nhỏ đã tỏ ra thông minh lanh lợi, tài học hơn người. Đường Dần đã từng bái ông tổ trường phái hội họa Ngô Môn là Thẩm Châu làm thầy, một năm sau, cậu bé Đường Dần đã thể hiện được tài năng hội họa xuất chúng, hơn hẳn các bạn đồng môn.

Tuy nhiên, Đường Dần lại tỏ ra kiêu căng ngạo mạn, tự cho rằng mình đã có thể làm thầy người khác rồi. Thầy Thẩm Châu biết tâm ý của Đường Dần, cũng không muốn ép cậu ở lại, chỉ bảo cậu đến nhà uống một chén rượu tiễn biệt. Trong nhà thầy Thẩm Châu có một cái cửa sổ, phong cảnh bên ngoài cửa sổ rất đẹp, hai thầy trò uống rượu đã lâu, thấy nóng nực, thầy Thẩm Châu bèn bảo Đường Dần mở cửa sổ ra cho mát. Đường Dần bèn đến bên cửa sổ nhưng không tài nào mở cửa ra được. Cậu liền hỏi thầy có phải cửa bị khóa rồi hay không.

Thầy Thẩm Châu trả lời:

- Con thử nhìn kĩ xem!

Đường Dần nhìn kĩ mới phát hiện ra đó không phải là một cái cửa sổ mà là một bức tranh vẽ trên tường. Bức tranh vẽ y như thật, khiến một người thông minh như Đường Dần cũng bị mắc lừa.

Đường Dần biết được dụng ý của thầy, liền ngượng ngùng nói:

- Xin thầy hãy tha thứ cho học trò nông cạn, Đường Dần nguyện theo thầy học thêm ba năm nữa!

Từ đó về sau, Đường Dần học tập rất nghiêm túc và chăm chỉ dưới sự chỉ bảo của thầy Thẩm Châu, sau này đã trở thành một họa sĩ cừ khôi.

 

Trò chuyện cùng bé

Đường Dần đã tưởng bức tranh của thầy giáo vẽ là cái cửa sổ thật. Vậy thì chắc hẳn, bức tranh này quả thực rất giống thật, rất sinh động, đúng không nào! Khi nhìn thấy bức tranh này, Đường Dần đã hiểu ra bản thân mình còn rất nhiều khiếm khuyết. Biển học mênh mông, không có tận cùng, chúng ta phải khiêm tốn, chăm chỉ học hành, có như vậy thì mới có thể thành tài. Các bé hãy luôn ghi nhớ điều này nhé.

Lá rụng

Sóc Ngân và Sóc Khôi là hai chú Sóc con sinh đôi. Chúng được sinh ra vào mùa xuân, trải qua mùa hè nóng nực, bây giờ chúng đang háo hức mong chờ mùa thu tới. Sóc con nghe mẹ nói rằng, khi nào lá cây rụng xuống tức là mùa thu đã tới...

Cậu bé và ông già cho thuê sách

Một buổi trưa… vào giờ tan tầm, bác thợ sửa xe đạp đầu phố thấy một cậu bé đạp xe đi tới đi lui mấy lần.

Chổi hay ghen tị

Trong họ hàng nhà chổi thì có cô bé Chổi Rơm là loại xinh xắn nhất. Cô có chiếc váy vàng óng, không ai đẹp bằng. Áo của cô cũng bằng rơm thóc nếp vàng tươi, được tết săn lại, cuộn từng vòng quanh người, trông cứ như áo len vậy...

Đêm giáng sinh cảm động

Như thường lệ,mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng-một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...

Quạ và đàn bồ câu

Quạ thấy đàn bồ câu được nuôi ăn đầy đủ, không phải đi kiếm thức ăn, không phải ăn xác thối, nó bôi trắng lông mình rồi bay vào chuồng bồ câu.

Anh hùng Núp ở Cu-ba

Đất nước đứng lên là cuốn tiểu thuyết của nhà văn Nguyên Ngọc viết về chặng đường chiến đấu anh dũng của anh hùng Núp và đồng bào Tây Nguyên bất khuất, kiên cường chống thực dân Pháp xâm lược.

Hội thề Đông Quan

Năm 1427, sau hàng loạt chiến thắng, nghĩa quân Lam Sơn tiến về thành Đông Quan (Hà Nội ngày nay). Tướng giặc Vương Thông đóng chặt cửa thành chờ cứu viện.

Quà tặng cha

Một bữa, Pa-xcan – khi đó đã là sinh viên – đi đâu khuya về thấy bố vẫn cặm cụi trước bàn làm việc. Anh rón rén lại gần. Ông bố vẫn mải mê với những con số: ông đang phải kiểm tra sổ sách của Sở tài chính mà ông mới được bổ nhiệm phụ trách.

Ếch mẹ may quần áo

Ếch mẹ ngồi bên bờ ao khóc thút thít, thì ra là những đứa con nhỏ của nó đã bị dòng nước cuốn đi mất rồi. Cóc mẹ nhìn thấy thế mới nói: Cô Ếch à, đừng khóc nữa, phải giữ gìn sức khỏe của mình nữa đấy...