Én con và chiếc lá

Mùa thu sắp qua đi. Mùa đông sắp đến.

Trên một ngọn cây cao, Én con cứ rúc rúc đầu vào tổ rồi lại nhìn ra ngoài trời. Thỉnh thoảng, chú cất tiếng gọi:

- Bố ơi! Mẹ ơi!

Những cơn gió lạnh thổi tới làm chiếc tổ chao đảo.

Én con chờ mãi không thấy bố mẹ về nên vội bay đi tìm. Mặc dù gió lạnh ngược chiều song Én con vẫn không sợ.

Từ xa, Én bố và Én mẹ nhìn thấy con đang bay về phía mình nên cả hai cố bay nhanh hơn để đến với Én con. Én con cũng nhìn thấy bố mẹ, chú vui sướng reo lên: "Bố... mẹ...!", nhưng vì mệt quá nên giọng chú yếu dần.

Vừa lúc đó, Én mẹ bay vượt lên, đỡ con hạ cánh trên một cành cây và nói:

- Con bé bỏng của mẹ! Mới hôm nào con tập chuyền cành, nay đã bay đi đón bố mẹ được rồi!

Khi gia đình Én về đến tổ, Én con giúp bố mẹ thu xếp đồ đạc để đi phương Nam tránh rét. Gia đình Én tạm biệt chiếc tổ ấm áp của mình, Én con bịn rịn lắm. Én con đánh dấu đỏ vào cành cây bên tổ để khi trở về còn nhận được tổ của mình. Bạn bè của Én con cũng vẫy tay tạm biệt gia đình Én, hẹn đến mùa xuân sau sẽ lại gặp nhau.

Đây là lần đầu tiên được đi xa nên Én con rất vui. Khi bay qua sân trường, Én con vẫy chào các cô cậu học sinh. Đang bay, gia đình Én gặp một đàn én khác đang nghỉ trên những hàng dây điện. Trông chúng giống như những nốt nhạc biết đung đưa.

Bay tiếp, Én con lại gặp gia đình Cò. Bố mẹ Cò vừa bay vừa mang theo những lẵng nhỏ. Từ trong lẵng, hai chú cò tí xíu ló đầu ra chào gia đình Én con. Lúc này, Én con thấy mệt vì gió thổi mỗi lúc một mạnh. Én mẹ biết thế nên động viên Én con cố bay tiếp.

Sau một chặng đường dài, gia đình Én dừng chân bên dòng sông chảy xiết. Chợt Én con nhìn thấy Ếch đang nằm cạnh bụi lau. Én con hỏi Ếch:

- Thế bạn không đi tránh rét à?

Ếch đáp:

- Mình chui vào hang thật sâu và ngủ ở đó suốt mùa đông.

Gia đình Én tiếp tục bay về phương Nam có nắng vàng và hoa thơm trái ngọt. Khi bay qua dòng sông mênh mông, Én con run sợ, chao đảo. Én con không chống đỡ nổi, chao liệng mấy vòng rồi ngã nhào xuống nước. Én bố nhìn thấy con bị dòng nước cuốn đi vội lao xuống cứu con.

Khi lên đến bờ, Én con rét run. Én mẹ nhặt cỏ khô lau cho con. Én bố thấy trên cành cây còn một chiếc lá đỏ chưa bị cuốn đi, Én bố ngắt chiếc lá đỏ đưa cho Én con và nói:

- Đây là phép màu giúp con có thêm sức mạnh để bay qua dòng sông.

Én con ngậm chiếc lá đỏ, mắt nhìn thẳng, Én con cảm thấy như có sức mạnh nâng đôi cánh mình lên. Én con càng bay nhanh và khoẻ hơn. Bờ sông cứ lùi dần về phía sau.

Một lúc sau, Én con  hạ cánh trên chiếc lá ngô vàng, lá ngô khô khẽ chao nghiêng tựa như cánh võng đỡ Én con. Én con say sưa ngắm chiếc lá đỏ.

Vừa lúc đó, bố mẹ Én cũng bay tới. Bố mẹ nhìn Én con với ánh mắt sung sướng và tự hào. Én con cũng reo mừng:

- Con bay sang sông trước bố mẹ nhé!

Bố mẹ âu yếm nói với Én con:

- Con của bố mẹ giỏi lắm! Chiếc lá đỏ chỉ là phép màu tưởng tượng. Nếu con không có lòng dũng cảm, ý chí quyết tâm, con cũng không thể vượt qua sông được.

Gia đình Én con tiếp tục bay về phương Nam...

Hơn một nghìn ngày vòng quanh trái đất

Ngày 20 tháng 9 năm 1519, từ cảng Xê-vi-la lớn giong buồm ra khơi. Đó là hạm đội do Ma-gien-lăng chỉ huy, với nhiệm vụ khám phá con đường trên biển dẫn đến những vùng đất mới.

Nhà buôn và thợ cắt tóc

Ngày xửa ngày xưa, có một nhà buôn nọ rất giàu có và tử tế. Thế nhưng, do một sự cố đáng tiếc, ông ta bị mất tất cả gia sản và trở nên nghèo khổ. Kể từ đó, không còn ai muốn làm bạn với ông ta nữa..

Alexander Graham Bell – người phát minh ra điện thoại

Ngày 7- 8 – 1922, tất cả các máy điện thoại trên toàn nước Mĩ câm lặng, cả nước cử hành quốc tang tiễn biệt Alexander Graham Bell – người phát minh điện thoại vừa qua đời 5 ngày trước đó.

Ngọn đuốc sống Lê Văn Tám

Được quân Anh che chở và giúp sức, ngày 23 tháng 9 năm 1945, giặc Pháp nổ súng ở Sài Gòn, hòng trở lại cướp nước ta. Nhân dân Sài Gòn sôi sục căm thù, xông lên đánh trả quân xâm lược.

Cảm ơn anh hà mã

Dê rủ cún vào rừng chơi, khi quay về thì bị lạc đường.

Ai nghèo hơn

Cách đây rất lâu, thành phố Philadelphia của nước Mỹ thường xuyên xảy ra nạn cướp bóc. Khi ra đường, mọi người thường mang theo một ít tiền, để nếu có gặp cướp thì sẽ đưa cho chúng, nhằm bảo toàn tính mạng của mình...

Ra đi từ bến Nhà Rồng

Mười lăm tuổi, cậu thiếu niên Nguyễn Tất Thành đã sớm biết và rất đau xót trước cảnh thống khổ của nhân dân. Lúc bấy giờ, anh đã có chí đánh đuổi thực dân Pháp, giải phóng đồng bào.

Chiếc vòng bạc

Do điều kiện công tác, sau hơn 2 năm, Bác Hồ mới có dịp trở lại Cao Bằng nơi Người từng sống và làm việc. Thấy Bác về, bà con già, trẻ, gái, trai khắp bản ùa ra đón Bác.

Những chiếc áo ấm

Gió bấc thổi ào ào qua khu rừng vắng. Những cành cây khẳng khiu chốc chốc run lên bần bật. Mưa phùn lất phất.. Bên gốc đa, một chú Thỏ bước ra, tay cầm một tấm vải dệt bằng rong.