Florisec

Chuyện này xảy ra lâu lắn rồi, lâu đến nỗi, từ đó đến nay thế giới đã hoàn toàn thay đổi. Năm ấy trời làm một trận hạn hán kinh hoàng. Đất đai khô cằn, nứt nẻ, cây cối chết hết. Có một đôi vợ chồng luống tuổi, tóc đã điểm bạc từ lâu mà vẫn chưa sinh được một mụn con. Họ cảm thấy trơ trọi và bị bỏ rơi.

Một hôm người vợ sung sướng báo tin cho chồng: Trời đã nghe thấu lời khấn nguyện của hai vợ chồng và bà đã có mang. Một năm, hai năm, rồi ba năm trôi qua, bà vẫn không sinh đẻ. Hết năm thứ ba, bà mới sinh được một cậu con trai. Đúng vào lúc hạn hán gay gắt nhất, hai vợ chồng đặt tên con là Florisec. Florisec là một đứa trẻ khác thường, mới sáu tháng tuổi cậu đã lớn phổng như một chàng trai, có thể thay bố mẹ làm mọi việc!

Florisec hỏi mẹ:

- Mẹ ơi, con có thể làm gì để giúp đỡ mọi người, chấm dứt nạn hạn hán khủng khiếp này?

- Chỉ có một cách thôi con ạ, bà mẹ buồn bã trả lời, nhưng nguy hiểm vô cùng. Chỉ có người nào đánh thắng được Vua Rồng hùng mạnh đang cai quản mưa nắng của thế gian thì người ấy mới có thể bảo vệ được dân chúng và xứ sở. Vua Rồng sống dưới đáy hồ Đen. Đã có nhiều, rất nhiều người thử sức, nhưng cho đến nay chưa một ai sống sót trở về.

- Con sẽ thử sức, Florisec quả quyết tuyên bố. Cậu chuẩn bị một tay nải nhỏ đựng bánh gạo, và đi về phía hồ Đen. Cậu đi thật lâu qua rừng sâu, qua núi, qua đèo, đêm thứ bảy thì đến hồ Đen. Cảnh vật hoàn toàn yên ắng, thật dễ khiến người ta ngỡ ngàng. Không một tiếng chim hót, chỉ thỉnh thoảng một cánh chuồn chuồn làm gợn mặt nước hồ. Như bị chinh phục bởi mặt hồ bất khả xâm nhập, Florisec ngồi trên một tảng đá đầy rêu đăm đắm nhìn mặt gương nước phẳng lặng sáng lóng lánh mất hút phía đằng xa. Cậu ngồi bất động như thế suốt trăm ngày trăm đêm, quan sát nước hồ. Khi thì hồ đáng yêu và êm dịu, phản chiếu bình yên màu xanh của bầu trời, khiến Florisec có cảm tưởng hồ mỉm cười với mình thật hiền hòa. Nhiều lúc khác, hồ dường như giận dữ, nước hồ tối sầm, mặt nước đen chao động dữ dội. Khi lại như có hàng đàn cừu trắng chạy trên mặt nước, hoặc những đợt sóng cao cồn lên, đợt nọ tiếp đợt kia xô vào nhau. Mỗi ngày hồ lại mang vẻ khác, như thể nó có cả trăm bộ mặt đổi thay.

Florisec cứ ngồi trên bờ như vậy mà ngắm những mặt nước kỳ lạ của hồ. Cậu những muốn chọc thủng điều bí mật kia.

Đến tối ngày thứ một trăm linh một thì Florisec mệt lả và chìm vào một giấc ngủ rất sâu. Nhưng ngay cả trong giấc ngủ ý nghĩ về cái hồ vẫn không rời bỏ cậu, cậu luôn thấy nó trước mắt mình. Ngay cả khi ngủ cậu vẫn không ngừng thấy trải dài trước mắt cậu mặt hồ mênh mông, cậu cũng cảm thấy gió dâng sóng lên rất cao, ngọn sóng cứ dâng cao mãi, cho đến lúc thình lình nước dựng lên như hai bức tường thành giữa hồ, lộ ra một con đường dẫn xuống đáy sâu.

Và từ con đường lấp lánh bạc ấy một thiếu nữ đẹp tuyệt trần tiến về phía cậu, không ai trên đời có được diễm phúc chiêm ngưỡng một người con gái đẹp thế.

Khi đến gần cậu, nàng mỉm cười và bảo:

- Ta là công chúa, con gái Vua Rồng. Đã một trăm ngày và một trăm đêm, ta nhìn lên mặt hồ và thấy cậu tuyệt vọng tìm cách thông suốt bí mật hồ nước của chúng ta, ngõ hầu tiế với cha ta. Cậu hãy tin rằng cho đến nay chưa một con người trần thế nào đột nhập được vào vương quốc của cha ta. Ta ái ngại cho cậu và ta muốn giúp cậu, Florisec ạ. Hãy nghe cho kỹ vì ta sẽ mách cậu bằng cách nào có thể tìm thấy Vua Rồng. Từ đây đi theo hướng mặt trời lặn, đếm đủ ba trăm ba mươi bước. Nơi ấy, cậu sẽ thấy một cây liễu già, thân mục ruỗng, lá dầm vào làn nước mát của hồ. Nơi chiếc lá non cuối cùng của cành liễu dài nhất chạm mặt hồ có cửa vào một cái hang sâu là nơi ở của cha ta, Vua Rồng hùng mạnh. Nàng nói dứt lời thì mặt hồ nổi sóng lừng, mảnh gương biến mất, và cùng với nó là khuôn mặt đẹp của nàng công chúa Rồng.

Florisec rùng mình. Mặt trời đã lên cao. Cậu bé không biết mình tỉnh hay mơ, chuyện vừa rồi là ảo ảnh hay sự thực. Nhưng, nghe theo lời khuyên của công chúa, cậu đứng dậy và đi về hướng Tây. Và ngạc nhiên làm sao!

Đi hết ba trăm ba mươi bước, quả thật cậu đứng cạnh một cây liễu, những chiếc lá thon nhẹ dầm nước xuống hồ Đen. Florisec quan sát kỹ cây liễu để xem lá liễu non cuối cùng của cành dài nhất chạm mặt hồ ở chỗ nào. Quả nhiên, ở chỗ ấy, cậu phát hiện ra một lối nhỏ dẫn xuống một cái hang tối om. Không do dự một giây, cậu nhảy xuống nước đến trước lối vào hang, có một cánh cửa. Cánh cửa được khóa ba lần khóa với những thanh sắt nhọn bảo vệ.

Florisec cố mở mà không được. Bàn tay cậu bật máu nhưng cánh cửa không lay chuyển. Từ xa, trong tiếng rì rào của nước, cậu nghe thấy tiếng công chúa nói với mình:

- Cậu chỉ có thể vào trong hang nếu có một thẻ bài mang biểu tượng của Vua Rồng, giống những đồ cúng lễ người trần thế dâng cho Người trong các đền miếu mỗi khi cầu xin Người làm mưa. Hãy đi tìm một thẻ bài như thế và trở lại đây. Cậu dùng thẻ bài gõ ba lần lên cửa hang; đến lần thứ ba thì cửa sẽ tự mở.

Tiếng công chúa tắt lịm, và dần dần nước cũng lặng. Florisec quan sát kĩ lưỡng chỗ cây liễu dầm chiếc lá non cuối cùng xuống nước hồ Đen, nhưng vạn vật đã tối sầm và lối vào hang cũng biến mát. Không để mất thì giờ hơn nữa, cậu bé ra khỏi làn nước và lên đường trở về làng.

về đến nhà, cậu hỏi mẹ nơi nào và bằng cách nào có thế có được thẻ bài mang biểu tượng của Vua Rồng. Nhìn thấy con trở về sau bảy ngày cuốc bộ qua núi cao, thung sâu, lại sau nhiều tháng ròng vắng mặt, bà mẹ thấy con bơ phờ mệt mỏi, nhưng bà khóc vì sung sướng. Cậu bé nôn nóng muốn hỏi mẹ câu hỏi cốt yếu, thật vắn tắt cậu kể những sự kiện xảy ra và hỏi bà:

- Mẹ ơi, xin hãy cho con biết con có thể tìm đâu ra thẻ bài mang biểu tượng của vua Rồng, con xin m

- Con trai ạ, không khó lắm đâu.

Con sẽ tìm thấy thẻ bài ấy trong đền thờ Hồi giáo. Con đi ngay đi, lúc này chính là dịp tốt. Hôm nay có một lễ trọng trong đền thờ, tất cả tín đồ sẽ tập trung ở đó.

Florisec đến ngay đền thờ Hồi giáo. Đám đông tín đồ đã chen chúc nhau ở đó, họ đang sôi nổi bàn bạc cử đi một người thật can đảm dám dâng Vua Rồng một thẻ bài mang biểu tượng của ngài, đế ngài với quyền năng của vị thần ban phát nắng mưa, rủ lòng thương mà gửi mưa xuống mặt đất. Florisec rẽ đám đông bước tới và lato:

- Xin hãy giao cho cháu thẻ bài mang biểu tượng của vua Rồng!

Cháu sẽ chiến thắng ông ta!

Dưới mái vòm của đền thờ âm vang những tiếng kêu vui mừng hân hoan. Các tín đồ giao cho Florisec tấm thẻ bài mang biểu tượng của vua Rồng, cậu bé dũng cảm cúi mình thật thấp, đoạn ra khỏi đền thờ theo sau là cả đoàn tín đồ. Ròng rã bảy ngày bảy đêm, Florisec cứ thế dẫn đầu đoàn tín đồ băng qua không biết bao nhiêu rừng sâu, núi và thung lũng, cho đến đêm thứ bảy thì đến bờ hồ Đen. Cậu nhìn nơi chiếc lá non cuối cùng của cành liễu dài nhất chạm mặt hồ. Dòng nước phản chiếu lối đi hẹp dẫn xuống cái hang. Không một phút do dự cậu bé nhảy xuống. Cậu gõ ba lần cánh cửa có ba vòng khóa, đến lần thứ ba thì cánh cửa mở rộng, một luồng sáng chói lòa khiến người anh hùng của chúng ta lóa mắt. Giữa hang chát đầy vàng bạc, ngọc ngà châu báu, Vua Rồng hùng mạnh nằm ngủ trên một chiếc giường bằng ngọc lam. Từ trong tấm áo đen rộng khảm vẩy bạc thò ra những tay chân có móng dài, đỏ thẫm. Trong vòm miệng hé mở lấp lánh một viên hồng ngọc đỏ như máu.

- Lấy nhanh viên hồng ngọc và bỏ vào miệng cậu, thì thầm phía sau Florisec là giọng nói dịu êm của công chúa giờ đã rất quen thuộc.

Cậu bé lao ngay đến chỗ Vua Rồng, đoạt lấy viên hồng ngọc, nhưng cậu chỉ kịp bỏ viên ngọc vào miệng thì Vua Rồng tỉnh dậy, hết sức tức giận:

- Đồ giun đất khốn nạn, lão gầm lên tưởng thủng màng nhĩ cậu bé, ai cho phép ngươi đột nhập vào chỗ ở của ta, lại còn ăn cắp ngọc quý của ta?

Trả ngay viên hồng ngọc cho ta,nhanh lên, sao lờ đờ thế kia! Trong lúc lão hét tướng lên thỉ lửa phụt ra từ lỗ mũi lão.

- Đức vua, tôi sẽ không đời nào trả ông viên hồng ngọc! Ông là một ông v. Ông không giúp đỡ dân lành, ông chỉ làm cho họ chết khát và biến đát đai thành sa mạc! Vừa nói những lời này, Florisec vừa chạm vào con rồng bằng tấm thẻ bài. Con rồng lập tức hóa đá. Và cùng lúc Florisec dũng cảm biến thành một con rồng toàn thân mây phủ, bập bềnh trôi ra khỏi hang, trước những con mắt khâm phục của các tín đồ cậu vút lên trời. Cậu bay cao, rất cao. Trời xanh kéo đầy mây, rồi mây tan, và một trận mưa tốt lành trút xuống thật lâu. Khi về đến nhà, các tín đồ thấy đồng ruộng của mình đã xanh tươi trở lại. Nước mắt lưng tròng, họ cảm tạ ơn trời đã giải thoát chúng sinh.

Đến đây là hết câu chuyện một chú bé sinh ra và lớn lên như một đóa hoa giữa những ngày hạn hán khủng khiếp, cũng kể từ ngày đó, trên trời luôn bồng bềnh những đám mây hình rồng trút xuống những cơn mưa tốt lành, cứu nhân độ thế.

Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn

Hồi ấy đang giữa mùa đông, hoa tuyết như những lông chim bay khắp bầu trời, có một bà hoàng hậu ngồi khâu bên cửa sổ...

Cô bé bán diêm

Vào buổi đêm giáng sinh ngày ấy, bên ngoài trời những bông tuyết cứ triền miên rơi mãi mà không dừng, những cơn gió lạnh thấu xương lại tô điểm hơn cho cái ngày giáng sinh vô cùng đặc biệt trong năm, cái ngày mà chúa sinh ra đời…

Người mua giấc mơ

Ngày xửa ngày xưa có hai người lái buôn, một già một trẻ. Họ thường cùng nhau đi buôn chuyến. Một ngày họ đi đến bờ biển thuộc làng Teraddomai. Họ đã thấm mệt sau một chặng đường dài nên họ ngồi nghi một lát...

Chu du thiên hạ để học rùng mình

Một người cha có hai người con trai. Người con trai cả thông minh, khôn ngoan luôn tìm cách giải quyết tốt nhất mọi việc...

Ông lão đánh cá và con cá vàng

Xưa kia, ở một bờ biển rất rộng lớn nọ, có một ông lão làm nghề đánh cá cùng chung sống với người vợ của mình. Hai vợ chồng già sống trong túp lều rách nát, tồi tàn...

Rapunzel cô gái tóc dài

Ngày xưa có hai vợ chồng nhà kia không có con, họ mong rằng ngày kia trời sẽ thương cảnh ngộ họ. Nhìn qua cửa sổ sau nhà thì thấy một mảnh vườn tuyệt đẹp, trồng toàn hoa thơm, các loại rau lạ...

Con ngựa mù

Ngày xưa lâu lắm rồi, trên đất nước Nga có một thành phố buôn bán sầm uất ở gần cửa biển. Ở thành phố ấy có một thương nhân rất giàu có. Thuyền ông ta chở hàng đi khắp bốn biển năm châu nên ông ta thu được nhiều bạc vàng...

Hoàng tử hạnh phúc

Cao cao phía trên thành phố, trên một cái cột ngay quảng trường sừng sững bức tượng của Hoàng tử Hạnh Phúc. Khắp người Hoàng tử được thếp bằng những lá vàng mười, đôi mắt là hai viên xa phia rực sáng...

Bốn anh em tài giỏi

Ngày xưa, có một người đàn ông nghèo sinh được bốn người con trai...