Hàng xóm của cô Dúi

Cô Dúi có ba người hàng xóm, đó là Ếch xanh, chị Rắn và chú Giun. Ếch xanh sống ở tầng dưới, là một ca sĩ nhạc Rock rất có cá tính. Buổi tối, Ếch thường khua chiêng đánh trống và hát rất to. Chị Rắn sống ở tầng trên là một cô giáo mầm non. Buổi tối, chị Rắn thường đọc thơ với một giọng điệu chậm rãi và biểu cảm hết mức có thể. Còn chú Giun thì sống ngay bên cạnh nhà cô Dúi, làm nghề đầu bếp. Trong nhà chú Giun có một căn phòng rất to chuyên dùng để cất giữ thực phẩm, bên trong toàn là lá cây đang mục rữa, đất và những hòn đá dăm. Mỗi khi nấu cơm, chú Giun lại lẩm nhẩm bài hát mà mình thích nhất:

- Lá cây và đất, ta yêu các người nhất, là lá la…

Ầm ĩ, ồn ào, tiếng đọc thơ, tiếng hát lanh lảnh vang lên suốt ngày! Ái chà, cô Dúi không thể chịu đựng hơn được nữa. Cứ đến buổi tối, cô Dúi lại cau mày, bịt hai tai lại và than thở:

- Lại nữa rồi! 

Ba người hàng xóm của cô Dúi đều không biết đến nỗi khổ của cô.

Sự ồn ào càng ngày càng tăng lên, cho đến một hôm, cô Dúi quyết định: Lập tức chuyển nhà ngay! Rầm! Rầm! Nào là tủ lạnh, nào là bàn ghế, tủ quần áo, cô Dúi đều chuyển ra ngoài hết. Ba người hàng xóm cùng thò đầu ra hỏi:

- Cô Dúi, cô đang làm gì thế? 

- Tôi ấy à, chuyển nhà đến chỗ khác ở chứ sao nữa! - Cô Dúi xua tay và trả lời - Hả, cô đừng đi!

Ếch xanh đứng trước cửa nhà, ngoác miệng hát một bài hát thật trữ tình để níu giữ cô Dúi ở lại.

- Đừng chuyển đi! Đừng chuyển đi! - chị Rắn nước mắt ngắn nước mắt dài đọc một bài thơ lưu luyến.

- Cô hãy ở lại đây đi!

Chú Giun bê một hộp khoai tây đặt trước mặt cô Dúi. “Việc này…” bỗng nhiên cô Dúi thấy cảm động, buông va-li xuống. Nghĩ kĩ thì tuy ba người hàng xóm này có ồn ào một chút nhưng đó cũng không phải là việc gì xấu lắm. Tuy nhiên, làm thế nào để cho họ biết được sự khó chịu của mình đây nhỉ? Ái chà, cô Dúi ngẫm nghĩ một lát rồi nhún người, cất tiếng hát lanh lảnh:

- Thật ra tôi không muốn đi đâu, tôi vẫn muốn ở lại, cùng với các bạn trải qua những mùa đông dài rét mướt; nhưng trái tim của tôi, sao có thể chịu được những âm thanh chát chúa… - cô Dúi xoa tay lên ngực, thể hiện sự đau đớn tột cùng.

Ba người hàng xóm của cô đã hiểu ra sự tình, cùng đồng thanh nói:

- Xin lỗi cô nhé! 

Từ đó về sau, mỗi buổi tối lại trở về với sự yên bình vốn có, cuối cùng thì cô Dúi cũng đã có thể yên tâm ngủ ngon rồi. Có điều, cô vẫn còn chút áy náy.

Một hôm, cô Dúi chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon, mời ba người hàng xóm đến nhà để cảm ơn họ. Không ngờ, cả ba đều nói:

- Có gì mà phải cảm ơn chứ?

Sau đó ba người lần lượt dẫn cô về nhà của mình, cô Dúi ngạc nhiên, đứng ngây ra: Ba ngôi nhà đều được trang bị cửa sổ cách âm, cửa ra vào cách âm và tường cách âm, ngoài ra còn một số thiết bị giảm tiếng ồn nữa, tất cả đều rất hiện đại! Hi hi, thực ra tiếng ồn thì vẫn còn đó, chỉ là nó không truyền đến được tai của cô Dúi mà thôi!

 

Trò chuyện cùng bé

Hiện nay, nhà ở của chúng ta phần lớn là chung cư hoặc là khu tập thể, trên tầng, dưới tầng và xung quanh đều có rất nhiều hàng xóm. Sẽ không tốt nếu chúng ta chỉ quan tâm đến sở thích của mình mà gây ra nhiều tiếng ồn ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của người khác. Chính vì thế, chúng ta cần hạn chế làm ồn nhé.

Cái cây có cánh buồm đỏ

Trên một gò đất, sau mấy ngôi nhà tầng, có một cái cây to, lá xanh, tán xoè rộng. Bọn trẻ chúng tôi thường leo lên cái cây này.

Ai nghèo hơn

Cách đây rất lâu, thành phố Philadelphia của nước Mỹ thường xuyên xảy ra nạn cướp bóc. Khi ra đường, mọi người thường mang theo một ít tiền, để nếu có gặp cướp thì sẽ đưa cho chúng, nhằm bảo toàn tính mạng của mình...

Diều hâu và Chích Choè

Ngày xưa trong khu rừng già nọ, có một con diều hâu luôn luôn huênh hoang, hợm hĩnh. Nó tự coi mình là chúa tể của muôn loài chim, tự hào về sức khoẻ vô địch của nó. Một hôm diều hâu tập hợp tất cả các loài chim lại và lên giọng thách thức...

Ông khổng lồ ích kỷ

Cứ sau mỗi buổi trưa, lúc ở trường ra về, bọn trẻ con thường có thói quen tới nô đùa trong khu vườn của ông Khổng lồ. Đó là một khu vườn rộng đẹp phủ đầy cỏ xanh mơn mởn...

Chính tôi có lỗi

Ngoài hành lang nhà ở của Vla-đi-mia I-lích, người chỉ huy đội bảo vệ điện Krem-li đặt một trạm gác. Các học sinh trường quân sự trực nhật hằng ngày. Hôm ấy, một học sinh quân trẻ tuổi không biết mặt Lê-nin được cử tới gác.

Ếch xanh tìm bác sĩ

Ếch mẹ tìm thấy một thung lũng có phong cảnh rất đẹp, liền đẻ trứng xuống con suối nhỏ trong thung lũng, chờ đến khi những quả trứng nở thành nòng nọc, nó mới rời khỏi nơi đó...

Ngày vui của Bé

Cúc cúc cúc… úc… Bé vừa tròn môi gọi vừa rải nắm gạo ra sân cho bầy gà con quây tụ lại. Chỉ loáng một cái là gà mẹ đã tập hợp đàn con một cách đông đủ.

Cái gái và bà cụ Mít

Bà cụ Mít già lụ khụ lưng còng gập xuống, tóc bạc trắng như cước, sống một mình trong cái quán nhỏ dưới gốc đa cổ thụ đầu làng. Hằng ngày cụ nâu nước chè để bán nên trong làng gọi là “quán cụ Mít”.

Nhà bác học và bà cụ

Edison là một nhà bác học nổi tiếng người Mỹ, đã có nhiều phát minh khoa học lớn. Ông đã góp phần hoàn chỉnh máy điện báo, điện thoại, bóng đèn điện, đèn ống, máy ghi âm, xe điện, máy chiếu phim, v.v…