Hoa ngũ sắc thần kì

Ngày xửa ngày xưa, có một cô bé tên là Trân Trân. Cô bé thường ngắm nhìn chú mèo con nhà hàng xóm chơi đùa vui vẻ, nhưng thực ra cô bé lại chưa biết niềm vui là gì. Một hôm, mẹ sai Trân Trân ra phố mua một ít bánh mì, Trân Trân vui vẻ nghe lời mẹ. Trên đường từ tiệm bánh về nhà, Trân Trân gặp phải một con chó săn hung dữ, nó cướp hết cả bánh mì của cô bé. Trân Trân sợ về nhà sẽ bị mẹ mắng nên ngồi bệt xuống vệ đường và òa khóc nức nở.

Bỗng nhiên, một bà lão đi đến trước mặt Trân Trân, tặng cho cô bé một bông hoa ngũ sắc và nói: “Bông hoa ngũ sắc thần kì này sẽ giúp cháu thực hiện năm điều ước, cháu hãy sử dụng nó thật hợp lí nhé, khi đó cháu sẽ có được hạnh phúc và niềm vui.” Cô bé cẩn thận đón nhận bông hoa. Trước tiên, Trân Trân ngắt cánh hoa màu tím, tung lên cao và nói: “Cánh hoa tím, hãy mang bánh mì trả lại cho ta.” Vừa dứt lời, quả nhiên túi bánh mì đã quay trở về nằm trong tay Trân Trân, cô bé vui mừng quay về nhà.

Đang đi thì Trân Trân nghe thấy có tiếng khóc thút thít, thì ra là một chú Vịt con bị lạc đường. Vịt con nói: “Tôi không tìm thấy đường về nhà, bạn có thể giúp tôi được không?” Trân Trân liền ngắt một cánh hoa và nói: “Cánh hoa đỏ, hãy đưa chú Vịt con đáng thương này về với mẹ của bạn ấy.” Trong nháy mắt đã không thấy Vịt con đâu nữa.

Trân Trân tiếp tục đi, cô bé nhìn thấy một đám trẻ con đang tranh nhau một con búp bê vải, thế là cô bé lại ngắt tiếp một cánh hoa và nói: “Cánh hoa vàng, hãy cho mỗi bạn nhỏ một thứ đồ chơi thật đẹp.” Chớp mắt, trên mặt đất xuất hiện rất nhiều đồ chơi, nào là ô tô, nào là bộ ghép hình, búp bê hoạt hình… Nhìn thấy dáng vẻ vui mừng của các bạn nhỏ, Trân Trân cũng cảm thấy rất vui.

Mùa đông năm đó, trời đổ mưa tuyết rất dày, cây hòe trong sân nhà bị tuyết đè nặng cong cả cành lá, Trân Trân nhìn thấy cảnh tượng đó thì vô cùng đau lòng. Cô bé liền ngắt tiếp một cánh hoa và ước: “Cánh hoa xanh, hãy làm tuyết trên cây hòe biến mất để cứu lấy cây.” Trân Trân vừa dứt lời, lớp tuyết phủ trên cây hòe bỗng nhiên tan thành nước và chảy xuống, cành cây dần dần vươn lên cao. Những cành cây lay động theo làn gió như muốn nói “Cảm ơn!” với Trân Trân.

Một hôm khác, Trân Trân lại nhìn thấy một cậu bé chống nạng đi qua cửa nhà mình, cô bé thấy rất thương bạn nhỏ đó. Cô bé ngắt nốt cánh hoa cuối cùng và nói: “Cánh hoa hồng, xin hãy chữa khỏi đôi chân cho cậu bé kia.” Khác với những lần trước, cánh hoa tỏa sáng lấp lánh trong tay Trân Trân, phát ra năm màu khác nhau thật là đẹp! Trân Trân và cậu bé kia cùng reo lên thích thú, Trân Trân phát hiện chân của cậu bé đã hoàn toàn bình phục, cậu bé còn có thể nhảy cao hơn cả Trân Trân nữa. Trân Trân mừng rỡ chạy đến ôm lấy cậu bé và nói: “Thì ra giúp đỡ người khác chính là niềm vui!”

Trò chuyện cùng bé

Sau khi được tặng bông hoa ngũ sắc, Trân Trân đã sử dụng nó như thế nào? Nếu các bé cũng có một bông hoa ngũ sắc thì các bé sẽ làm gì? Giúp đỡ người khác chính là một đức tính tốt. Khi người khác gặp khó khăn, nếu chân thành giúp đỡ họ thì nhất định chúng ta sẽ cảm thấy vô cùng hạnh phúc và vui vẻ.

Vua tàu thủy Bạch Thái Bưởi

Bưởi mồ côi cha từ nhỏ, phải theo mẹ quẩy gánh hàng rong. Thấy em khôi ngô, nhà họ Bạch nhận làm con nuôi và cho ăn học.

Đốt cháy đồng lúa chín

Ngày xưa có một cụ già sống trên một ngọn núi cao ở Nhật Bản. Chung quanh nhà cụ, ruộng nương bằng phẳng và phì nhiêu. Ruộng nương đó thuộc về cư dân của một làng nhỏ dưới chân núi dọc ven biển.

Chuyện ở vườn hoa

Bé Ngân thích nhất là mỗi buổi chiều được ông nội cho đi đến câu lạc bộ hưu trí ở cạnh vườn hoa. Trong khi ông chơi cờ, đánh cầu lông thì Ngân tha hồ chơi đu quay, cầu trượt, bập bênh cùng các bạn.

Cá đi ăn thề

Cứ khi mưa mới về thì có từng đàn cá đi chơi. Người ta bảo mưa mới xuống là hội, là tết của họ nhà cá.

Nhân cách quý hơn tiền bạc

Mạc Đĩnh Chi (1272 -1346) quê ở huyện Chí Linh, tỉnh Hải Dương, thi đỗ Trạng nguyên năm 1304. Mạc Đĩnh Chi làm quan trải qua ba triều nhà Trần. Ông thông minh, giỏi thơ văn và có tài đối đáp rất sắc bén.

Cứ gọi tôi là Ba như ngày trước

Ở phố Ngõ Nghè (Hải Phòng) có một ông già mù cả hai mắt tên là Thuyết. Hồi còn trẻ, ông làm thủy thủ [1] trên nhiều tàu buôn nước ngoài, về sau ông làm công trong một hiệu ảnh bên Pháp.

Sóc Nâu đi học

Buổi sáng mùa thu hôm ấy, khu rừng nguyên sinh rộn ràng tiếng reo cười của chim muông hoa cỏ và thú rừng… Bởi hôm nay là lễ hội khai trường. Riêng Sóc Nâu đang ở trong một tâm trạng nôn nao khó tả vì đây là lần đầu tiên Sóc Nâu đi học.

Đồ dùng để ở đâu?

Minh nhìn lên đồng hồ. Đã đến giờ đi học. Minh cuống cuồng tìm quần áo để mặc. Nhưng chú bé không thấy quần dài, không thấy áo, không thấy dép đâu cả.

Củ cải trắng

Mùa đông đã đến rồi, trời lạnh buốt. Thỏ con không còn gì để ăn nữa, nó đành mặc áo ấm và đi ra khỏi nhà để tìm cái ăn.