Kỉ Xương học bắn

Cam Thằng là nhà thiện xạ thời cổ. Phi Vệ học nghề bắn cung của Cam Thằng, sau giỏi hơn cả thầy. Kỉ Xương đến xin học Phi Vệ. Phi Vệ nói:

– Trước hết phải luyện cho mắt không chớp, sau mới nói đến chuyện học bắn.

Kỉ Xương về nằm ngửa dưới khung cửi của vợ, mắt cứ nhìn thẳng vào bàn đạp. Hai năm sau, dùi đâm trước mắt cũng không chớp, bấy giờ mới dám đến nói với Phi Vệ. Phi Vệ lại bảo:

– Chưa được ! Phải học nhìn đã. Khi nào luyện tới mức nhìn cái nhỏ thành cái to, tinh vi đến đâu cũng thấy rõ mồn một thì cho tôi biết.

Kỉ Xương về, lấy một sợi lông đuôi trâu, buộc một con rận, treo ở cửa sô phía nam rồi cứ nhìn mãi vào đó. Khoảng mười ngày, thầy con rận to dần. Sau ba năm, thấy con rận to bằng cái bánh xe. Nhìn các vật khác đều thấy to như núi cả. KỈ Xương bèn lấy sừng ở nước Yên làm cánh cung, lấy tre ở nước sở làm tên, bắn xuyên tim con rận mà con rận vẫn không rơi.

KỈ Xương đến nói với Phi Vệ. Phi Vệ vui mừng, nhẩy lên, vỗ ngực nói:

– Thành tài rồi đó !

Bông sen trong giếng ngọc

Ngày xưa, cách đây gần bảy trăm năm, có cậu bé Mạc Đĩnh chi con nhà nghèo, người đen đủi xấu xí. Tuy còn nhỏ, nhưng ngày nào Mạc Đĩnh Chi cũng vào rừng kiếm củi giúp đỡ cha mẹ.

Bác rất thương loài vật

Lúc ở chiến khu, Bác Hồ nuôi một con chó, một con mèo và một con khỉ. Thông thường thì ba loài đó vốn chẳng ưa nhau. Không biết Bác dạy thế nào mà chúng lại quấn quýt nhau, thường đùa giỡn, không trêu chọc nhau bao giờ.

Bàn tay mẹ

Bình yêu nhất là đôi bàn tay mẹ. Tay mẹ không trắng đâu. Bàn tay mẹ rám nắng, các ngón tay gầy gầy, xương xương. Bình rất thích áp hai bàn tay của mẹ vào má. Hai bàn tay xoa vào má cứ ram ráp nhưng không hiểu sao Bình rất thích.

Vai diễn cuối cùng

Có một diễn viên già đã về hưu và sống độc thân. Mùa hè năm ấy, ông về một làng vắng vẻ ở vùng núi, sống với gia đình người em của ông là giáo viên trường làng.

Quả táo của Bác Hồ

Tháng 4-1946, với danh nghĩa là Chủ tịch nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Bác Hồ sang Pháp để đàm phán với Chính phủ Pháp về những vấn đề có liên quan đến vận mệnh của đất nước.

Cậu bé Niu-tơn

Sinh ra trong một gia đình nông dân ở Anh, năm 12, cậu bé Niu-tơn mới được ra thành phố đi học. Thoạt đầu, cậu chỉ là một học trò bình thường.

Ai có lỗi?

Tôi đang nắn nót viết thì Cô-rét-ti chạm khuỷu tay vào tôi làm cho cây bút nguệch ra một đường rất xấu. Tôi nổi giận. Cô-rét-ti cười, đáp: "Mình không cố ý đâu!"

Ba chú dê con

Một buổi chiều nắng gắt. Trên sườn đồi vắng vẻ, ba chú dê con rủ nhau đi ăn cỏ. Chúng chạy nhảy vui đùa, chẳng sợ gì ánh nắng tháng năm gay gắt thiêu đốt.

Con lợn nhỏ khôn ngoan

Ngày xưa có một con lợn nhỏ sống trong rừng rậm. Một hôm trời rét căm căm, có lão chó sói tìm đến hang, cất tiếng gọi: Chú lợn ơi! Chú cho ta vào nhà chú ngồi một tí cho đỡ lạnh.