Lạc đàn

Nhà Kiến ở ven sông, sâu trong một hẻm đá. Thật đông và vui. Hằng ngày, theo chân Kiến chúa, cả đàn rời tổ từ sáng sớm để tìm kiếm thức ăn. Dòng họ Kiến sống vốn có kỉ luật nên đi đâu cũng thành đàn thành lũ. Nhiều hôm, chúng kéo nhau đi thật xa, tối mịt mới về nhà. Những dịp ấy, tha hồ mà đùa chơi cho thoả thích.

Trong đàn, có chú Kiến nhỏ vốn rất tinh nghịch, thích lang thang một mình trên bãi vắng. Chú tự nghĩ ra đủ các trò chơi nghịch ngợm. Có bữa, chú leo lên vắt vẻo trên đầu một ngọn cỏ. Làn gió thổi mạnh khiến Kiến ta ngã nhào xuống đất. Đau lắm, nhưng chỉ được một chốc, Kiến nhỏ lại quên ngay. Nó chẳng bao giờ thấy chán các trò chơi của mình.

Một chiều nọ, sau khi nhìn đất ngó trời, Kiến chúa vội lo lắng báo tin:

– Trời sắp có mưa bão. Chúng ta phải tranh thủ đi kiếm một ít thức ăn dự trữ và trở về nhà ngay!

Nghe lời Kiến chúa, đàn kiến nháo nhác tản nhanh sục tìm những thức ăn vương vãi. Chỉ một lát sau, có con đã lặc lè cõng về một mẩu gạo bé xíu bằng nửa hạt vừng, có nhóm thì xúm nhau khiêng một con cào cào hay một con ruồi đã chết. Trông cả bọn cuống cuồng hoảng loạn, Kiến nhỏ cười thầm. Lo xa làm gì cho mệt. Bầu trời vẫn cứ xanh êm, nắng vẫn cứ dịu dàng như dát bạc dát vàng lên mặt đất. Mặc kệ cả đàn lục tục thu xếp mọi thứ để chuẩn bị trở về nhà, Kiến nhỏ tách khỏi bầy và tiếp tục cuộc dạo chơi.

Nhìn thấy chú Chuồn Đỏ đang gật gà trên một mô đất thấp, nó nghĩ ngay ra một trò chọc nghịch. Men tới thật gần và chờ khi cái đuôi vằn vện của Chuồn Đỏ đập dúi xuống đất, Kiến ta bèn bám ngay vào đó. Chú Chuồn vẫn lim dim mơ màng chẳng hay biết gì cả. Kiến nhỏ khoái chí cắn một cái rõ mạnh vào đuôi Chuồn. Giật thót mình, Chuồn Đỏ hốt hoảng bay lên. Kiến nhỏ thích chí cười tít cả mắt:

– Ê! Chịu khó cõng tớ đi dạo một vòng nhé!

Nhưng, chỉ sau mấy cái vỗ cánh nhẹ nhàng, Chuồn Đỏ đã bay vút lên cao. Ngó xuống đất, thấy mọi vật đều bé tí, Kiến nhỏ run lập cập. Mắt nó hoa lên, tai ù đặc bởi tiếng gió rít mạnh bên tai. Choáng ngợp, Kiến nhỏ cố bám chặt những cẳng chân đã bủn rủn của mình vào đuôi Chuồn Đỏ. Lúc này mà rơi xuống thì không vỡ đầu cũng gãy chân. Mà nguy thật rồi! Chuồn đã mang Kiến đi thật xa. Bóng dáng đàn Kiến, ngôi nhà của nó cứ mất hút dần. Kiến nhỏ hoảng sợ, mếu máo van xin:

– Anh Chuồn ơi! Em trót dại, xin anh tha lỗi!

Chẳng hiểu thế nào mà Chuồn Đỏ bớt giận, hạ cánh. Mừng rỡ vì thoát nạn, Kiến ta nhảy vội xuống đất, tìm đường trở về nhà. Chẳng may trời về chiều bỗng nhiên đổi gió. Bầu trời âm u. Những đám mây đen kịt chẳng rõ từ đâu ùn ùn kéo đến. Từ trên trời cao, những giọt nước mưa khổng lồ bắt đầu ném xuống. Kiến nhỏ vội vàng tìm chỗ ẩn mình dưới một chiếc lá khô. Một cơn gió thốc tới lật tung chiếc lá khiến nó sũng ướt. Rồi đêm xuống. Một mình Kiến nhỏ giữa bãi vắng mênh mông đầy sấm chớp nhì nhằng. Không chịu nổi cái lạnh và cơn đói cồn cào, nó oà khóc. Đồng không mông quạnh, tiếng khóc của Kiến bị chìm đi trong lộp độp mưa rơi và tiếng gió hú lồng lộn. Ôi! Giá nó đừng bám vào đuôi Chuồn Đỏ!

Trong cơn khốn khó, nó chợt thấy hiện lên cái cảnh cả đàn Kiến quây quần bên bếp lửa, nhấm nháp những thức ăn vừa kiếm được chiều nay. Co ro không ngủ được, nó chỉ mong trời mau sáng để được trở lại đàn, về với ngôi nhà ấm cúng trong hốc đá ven sông.

Cuộc họp của chữ viết

Vừa tan học, các chữ cái và dấu câu đã ngồi lại họp. Bác Chữ A dõng dạc mở đầu.

Mây Trắng và mây Đen

Mây Trắng và mây Đen xưa kia đều là con của Thần Nước. Khi mới sinh ra, hai chị em đều mặc áo xám giống hệt nhau, nên người ta thường gọi chung một tên là: Mây Xám.

Bài tập làm văn

Có lần, cô giáo ra cho chúng tôi một đề văn ở lớp: “Em đã làm gì để giúp đỡ mẹ?’’

Cuộc phiêu lưu của bồ công anh

Kìa một cụm hoa Bồ Công Anh đang im lìm buồn bã. Những cánh hoa nhỏ li ti sắp rời thân mẹ, bay xa bay xa...

Vượt bậc

Hôm chủ nhật, bố và Nam đến nhà bác chơi. Nam có một chuyện rất thú, Nam sẽ kể cho các chị nghe. Tháng này, Nam vượt từ thứ hai mươi lên thứ tám trong lớp. Nam được cô giáo khen là học khá.

Kính lúp của Cáo con

Mấy hôm nay Hổ bị ốm nên nhờ Cáo cai quản giúp những động vật trong khu rừng. Cáo hí hửng ra mặt, nó thường xuyên đeo một cái kính lúp trước ngực và nghênh ngang đi lại trong rừng...

Rùa và Hươu

Rùa vốn chậm chạp nhất trong các loài chim thú. Nó biết phận mình nên chẳng khi nào tỏ ra kiêu ngạo. Trái lại, nó rất khiêm nhường. 

Bác Hồ là thế đấy

Thời chống Mỹ, một buổi trưa, Hồ Chủ tịch đang chuẩn bị nằm nghỉ thì cần vụ vào báo cáo là Bác có khách. Khách là một cụ già ở Hưng Yên. Cùng đi với cụ có một vị lãnh đạo tỉnh. Trên xe còn có một thùng cá khá nặng.

Bác mái mơ và đàn con

Bác Mái Mơ dẫn đàn con ra vườn kiếm ăn. Được ra vườn, đàn gà con túa ra khắp các bụi chuối, các khóm dong riềng, các gốc cây...