Lạc đàn

Nhà Kiến ở ven sông, sâu trong một hẻm đá. Thật đông và vui. Hằng ngày, theo chân Kiến chúa, cả đàn rời tổ từ sáng sớm để tìm kiếm thức ăn. Dòng họ Kiến sống vốn có kỉ luật nên đi đâu cũng thành đàn thành lũ. Nhiều hôm, chúng kéo nhau đi thật xa, tối mịt mới về nhà. Những dịp ấy, tha hồ mà đùa chơi cho thoả thích.

Trong đàn, có chú Kiến nhỏ vốn rất tinh nghịch, thích lang thang một mình trên bãi vắng. Chú tự nghĩ ra đủ các trò chơi nghịch ngợm. Có bữa, chú leo lên vắt vẻo trên đầu một ngọn cỏ. Làn gió thổi mạnh khiến Kiến ta ngã nhào xuống đất. Đau lắm, nhưng chỉ được một chốc, Kiến nhỏ lại quên ngay. Nó chẳng bao giờ thấy chán các trò chơi của mình.

Một chiều nọ, sau khi nhìn đất ngó trời, Kiến chúa vội lo lắng báo tin:

– Trời sắp có mưa bão. Chúng ta phải tranh thủ đi kiếm một ít thức ăn dự trữ và trở về nhà ngay!

Nghe lời Kiến chúa, đàn kiến nháo nhác tản nhanh sục tìm những thức ăn vương vãi. Chỉ một lát sau, có con đã lặc lè cõng về một mẩu gạo bé xíu bằng nửa hạt vừng, có nhóm thì xúm nhau khiêng một con cào cào hay một con ruồi đã chết. Trông cả bọn cuống cuồng hoảng loạn, Kiến nhỏ cười thầm. Lo xa làm gì cho mệt. Bầu trời vẫn cứ xanh êm, nắng vẫn cứ dịu dàng như dát bạc dát vàng lên mặt đất. Mặc kệ cả đàn lục tục thu xếp mọi thứ để chuẩn bị trở về nhà, Kiến nhỏ tách khỏi bầy và tiếp tục cuộc dạo chơi.

Nhìn thấy chú Chuồn Đỏ đang gật gà trên một mô đất thấp, nó nghĩ ngay ra một trò chọc nghịch. Men tới thật gần và chờ khi cái đuôi vằn vện của Chuồn Đỏ đập dúi xuống đất, Kiến ta bèn bám ngay vào đó. Chú Chuồn vẫn lim dim mơ màng chẳng hay biết gì cả. Kiến nhỏ khoái chí cắn một cái rõ mạnh vào đuôi Chuồn. Giật thót mình, Chuồn Đỏ hốt hoảng bay lên. Kiến nhỏ thích chí cười tít cả mắt:

– Ê! Chịu khó cõng tớ đi dạo một vòng nhé!

Nhưng, chỉ sau mấy cái vỗ cánh nhẹ nhàng, Chuồn Đỏ đã bay vút lên cao. Ngó xuống đất, thấy mọi vật đều bé tí, Kiến nhỏ run lập cập. Mắt nó hoa lên, tai ù đặc bởi tiếng gió rít mạnh bên tai. Choáng ngợp, Kiến nhỏ cố bám chặt những cẳng chân đã bủn rủn của mình vào đuôi Chuồn Đỏ. Lúc này mà rơi xuống thì không vỡ đầu cũng gãy chân. Mà nguy thật rồi! Chuồn đã mang Kiến đi thật xa. Bóng dáng đàn Kiến, ngôi nhà của nó cứ mất hút dần. Kiến nhỏ hoảng sợ, mếu máo van xin:

– Anh Chuồn ơi! Em trót dại, xin anh tha lỗi!

Chẳng hiểu thế nào mà Chuồn Đỏ bớt giận, hạ cánh. Mừng rỡ vì thoát nạn, Kiến ta nhảy vội xuống đất, tìm đường trở về nhà. Chẳng may trời về chiều bỗng nhiên đổi gió. Bầu trời âm u. Những đám mây đen kịt chẳng rõ từ đâu ùn ùn kéo đến. Từ trên trời cao, những giọt nước mưa khổng lồ bắt đầu ném xuống. Kiến nhỏ vội vàng tìm chỗ ẩn mình dưới một chiếc lá khô. Một cơn gió thốc tới lật tung chiếc lá khiến nó sũng ướt. Rồi đêm xuống. Một mình Kiến nhỏ giữa bãi vắng mênh mông đầy sấm chớp nhì nhằng. Không chịu nổi cái lạnh và cơn đói cồn cào, nó oà khóc. Đồng không mông quạnh, tiếng khóc của Kiến bị chìm đi trong lộp độp mưa rơi và tiếng gió hú lồng lộn. Ôi! Giá nó đừng bám vào đuôi Chuồn Đỏ!

Trong cơn khốn khó, nó chợt thấy hiện lên cái cảnh cả đàn Kiến quây quần bên bếp lửa, nhấm nháp những thức ăn vừa kiếm được chiều nay. Co ro không ngủ được, nó chỉ mong trời mau sáng để được trở lại đàn, về với ngôi nhà ấm cúng trong hốc đá ven sông.

Quà tặng cha

Một bữa, Pa-xcan – khi đó đã là sinh viên – đi đâu khuya về thấy bố vẫn cặm cụi trước bàn làm việc. Anh rón rén lại gần. Ông bố vẫn mải mê với những con số: ông đang phải kiểm tra sổ sách của Sở tài chính mà ông mới được bổ nhiệm phụ trách.

Chú bò Ba Bớt

Ba Bớt là con bò đẹp. Ở nó hội đủ các tiêu chuẩn: mình thon, chân cao, mắt sáng, lông mượt, sừng khoẻ, dáng đi oai vệ. Giữa cái trán rộng màu hạt dẻ nổi lên ba cái bớt màu trắng, thế nên nó có tên là Ba Bớt.

Abraham Lincoln

Abraham Lincoln sinh ra trong một gia đình nông dân. Khi Lincoln còn nhỏ, gia đình cậu rất nghèo. Không có tiền đi học, ngày ngày Lincoln phải theo cha đi khai khẩn đất hoang và trồng trọt...

Chú ốc sên thích đi du lịch

Dưới gốc cây ở một khu rừng nọ, có một chú Ốc sên sinh sống. Từ trước tới nay, Ốc sên chưa bao giờ đi xa cả nên nó không hề biết thế giới bên ngoài rộng lớn tới mức nào...

Cô giáo và hai em nhỏ

Nết đã hơn 7 tuổi. Em gái Nết là Na, 6 tuổi. Khi em gái chưa đi học lớp 1, suốt ngày hai chị em quấn quýt bày đồ chơi. Nết sinh ra đã bất hạnh với bàn chân trái thiếu ba ngón.

Quả táo của Bác Hồ

Tháng 4-1946, với danh nghĩa là Chủ tịch nước Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, Bác Hồ sang Pháp để đàm phán với Chính phủ Pháp về những vấn đề có liên quan đến vận mệnh của đất nước.

Khỉ con và Nhím con

Trong số tất cả bạn bè của mình, người mà Khỉ con coi thường nhất chính là Nhím con. “Nhìn xem cậu ta xấu xí không kìa, khắp người toàn kim là kim, cái đầu thì vừa nhọn vừa nhỏ. Mỗi khi gặp nguy hiểm chỉ biết cuộn mình lại..."

Rất nhiều mặt trăng

Ở vương quốc nọ có một cô bé xinh xinh chừng năm, sáu tuổi. Bé xíu như vậy, nhưng cô lại là công chúa. Một lần, công chúa ốm nặng. Nhà vua rất lo lắng. Ngài hứa tặng cô con gái bé nhỏ bất kì thứ gì cô muốn, miễn là cô khỏi bệnh.

Bác mái mơ và đàn con

Bác Mái Mơ dẫn đàn con ra vườn kiếm ăn. Được ra vườn, đàn gà con túa ra khắp các bụi chuối, các khóm dong riềng, các gốc cây...