Lời hứa của sâu róm

Con sâu róm thấy mình rất đẹp, nó soi mình vào các giọt sương và tự ngắm nghía:

– Mình đẹp biết bao!

Nó tự bảo thế. Và nó ngắm nghía cái mặt bẹt, uốn cái lưng xù lông lên để nhìn rõ hơn cái vạch màu vàng ở hai bên lưng.

– Thật là thiệt thòi cho bất cứ ai không được trông thấy mình!

May thay, có một cô bé đang hái hoa. Sâu róm ta liền bò lên trên đóa hoa đẹp nhất và chờ đợi.

Vừa nhìn thấy sâu róm, cô bé kêu lên:

– Khiếp! Khiếp! Xấu ơi là xấu!

– A! Như thế à? – Sâu róm ta bực mình lên tiếng – Được rồi, ta lấy danh dự thề rằng từ nay trở đi ta sẽ không để một người nào trông thấy ta bất kì ở đâu và vì lí do gì nữa.

Lời đã nói ra, phải nhớ lấy mặc dù nó chỉ là sâu róm. Lập tức nó bò lên một cây cao, từ thân cây bò ra cành lớn, từ cành lớn bò ra cành nhỏ, từ cành nhỏ bò lên nhánh, từ nhánh bò ra lá.

Rồi sâu róm kéo ở bụng ra một sợi tơ nhỏ và tiếp tục nhả sợi làm thành kén bao quanh mình. Nó làm việc ấy lâu lắm. Làm kén xong, nó thở dài:

– Ôi, mệt quá ! Đầu óc cứ quay cuồng lên!

Ở trong kén, vừa tối lại vừa nóng, nhưng không còn việc gì làm, sâu róm ngủ thiếp đi.

Rồi một hôm nó thức giấc vì thấy ngứa lưng quá. Nó cọ vào kén, cọ lâu quá đến nỗi kén thủng một lỗ và nó thò đầu ra ngoài. Suýt nữa thì nó rơi xuống. Ngay lúc đó, nó thấy cô bé hôm nọ ở trên bãi cỏ và rất sợ cô bé lại nhìn thấy
mình.

“Khiếp! Khiếp! – Nó nghĩ như vậy – Nếu mình không đẹp thì đó không phải là lỗi ở mình. Nhưng nếu để cô ta trông thấy mình thì mình là đồ nói dối. Mình đã hứa là không bao giờ để ai thấy mình nữa cơ mà! Không giữ lời hứa, mình sẽ mất danh dự…”.

Thất vọng, nó buông mình xuống bãi cỏ.

Cô bé liền kêu lên:

– Ồ, đẹp quá !…

“Như thế thì tin họ thế nào được nhỉ? Hôm trước họ bảo là xấu; nay họ lại bảo là đẹp!…”.

Tức thì, sâu róm soi mình vào một giọt sương. Nó đã thấy gì? Nó ngạc nhiên thấy một gương mặt hoàn toàn khác, với những sợi râu mép dài, dài lắm. Sửng sốt, nó uốn cong lưng thì ở trên lưng đã có những cánh lớn màu sắc rực rỡ. Nó hiểu ngay là mình đã hóa thành bươm bướm. Thì ra mọi việc là như thế. Và nó bay lượn trên bãi cỏ. Là bươm bướm nó chả hứa gì cả.

Ông chủ cửa hàng bánh kẹo

Tại vùng Tơ-lan-păng có một cửa hàng bánh kẹo nổi tiếng của bác Phơ-lip. Không ai biết cửa hàng này có từ bao giờ, chỉ biết bác Phơ-lip đã nối tiếp nghề nghiệp của cha ông từ ba đời nay, và được nhân dân trong vùng quý mến.

Hãy để tiền vào chỗ cũ!

Pu-ghi có một người láng giềng rất hay sang nhà vay tiền.

Nghệ sĩ piano Đặng Thái Sơn

Đặng Thái Sơn sinh ra và lớn lên trong một gia đình có truyền thống âm nhạc. Cha của Đặng Thái Sơn là nhạc sĩ Đặng Đình Hưng, mẹ là Nhà giáo Nhân dân, Nghệ sĩ Ưu tú Thái Thị Liên, nguyên chủ nhiệm khoa đàn piano Nhạc viện Hà Nội.

Chiếc đèn lồng

Bác đom đóm già ngồi nhìn bầy đom đóm nhỏ tuổi rước đèn lồng làm sáng rực cả con đường. Trông chúng giống như những ngôi sao nhỏ lấp lánh.

Chú vẹt tinh khôn

Một người lái buôn Ba Tư (Iran ngày nay) trong một chuyến vượt sang Trung Phi mang về một chú vẹt rất đẹp. Chú vẹt có cái mào đỏ và bộ lông xanh biếc óng ánh. Người lái buôn yêu vẹt lắm...

Thế giới tí hon

Sáng chủ nhật, Tô nai nịt gọn ghẽ rồi đi vào làng. Cậu không quên đem theo con dao díp và khẩu súng cao su làm bằng gỗ ổi đã ngả màu đen bóng.

Người viết truyện thật thà

Nhà văn Pháp nổi tiếng Ban-dắc và vợ được mời đi dự tiệc. Lúc sắp lên xe, ông bảo vợ: Anh không muốn ngồi ăn lâu, nhưng chưa biết nên nói thế nào đây.

Nhà bác học Ga-li-lê

Khi còn là giáo sư toán ở trường đại học Pi-dơ, một hôm Ga-li-lê thấy người ta dạy cho sinh viên: vật nặng không bao giờ rơi nhanh hơn vật nhẹ.

Cái gì quý nhất?

Một hôm, trên đường đi học về, Hùng, Quý và Nam trao đổi với nhau xem ở trên đời này, cái gì quý nhất.