Một cụ già tóc trắng như cước ngồi trên chiếc ghế dài ngoài vườn hoa. Cụ hỏi bé Pavlik vừa đi tới:
– Hình như cậu đang có điều gì buồn bực?
– Chỉ tại con Lenka. Nó không bao giờ muốn cho cháu chiếc bút chì của nó. Cả bà và anh cháu nữa. Cả nhà chẳng ai thương cháu cả. Khi anh cháu làm chiếc thuyền, anh ấy không bao giờ cho cháu làm chung.
Cháu bảo: “Em sẽ bẻ bơi chèo đi rồi em nhảy xuống đi một mình”.
– Tôi sẽ có cách giúp cậu.
– Làm thế nào hở cụ?
Cụ già ghé tai cậu bé thì thầm, rồi nói to:
– Đó là lời nói có phép lạ.
– Cháu về ngay bây giờ sẽ áp dụng ngay.
Lenka đang ngồi vẽ, vừa thấy Pavlik về, nó vội quơ cả nắm bút chì màu giữ chặt trong ta.
Pavlik đến gần em, lấy giọng hết sức dịu dàng:
– Cho anh một chiếc bút chì nào.
Em gái Lenka trò mắt ngạc nhiên. Nó xòe ngay bàn tay ra bảo:
– Anh muốn lấy chiếc nào, em cho đấy.
Pavlik mở cửu nhà bếp đến bên bà âu yếm nói bằng giọng ngọt ngào:
– Bà ơi, bà cho cháu một mẩu bánh nhé!
Lời nói của Pavlik đúng là có phép lạ. Nó làm sáng lên đôi mắt và nụ cười của bà.
Khi anh trai khoe sẽ đi thuyền, Pavlik đặt tay lên vai anh đề nghị:
– Cho em đi cùng với nhé!
Anh nhìn Pavlik ngần ngại thì cả nhà cùng ủng hộ cậu bé. Lenka năn nỉ:
– Anh cho Pavlik đi với!
– Được rồi. Nhưng phải ngoan đấy.
Pavlik sung sướng nhảy tót ra phố tìm cụ già. Nhưng cụ không còn ngồi ở vườn hoa nữa.