Lời nói có phép lạ

Một cụ già tóc trắng như cước ngồi trên chiếc ghế dài ngoài vườn hoa. Cụ hỏi bé Pavlik vừa đi tới:

– Hình như cậu đang có điều gì buồn bực?

– Chỉ tại con Lenka. Nó không bao giờ muốn cho cháu chiếc bút chì của nó. Cả bà và anh cháu nữa. Cả nhà chẳng ai thương cháu cả. Khi anh cháu làm chiếc thuyền, anh ấy không bao giờ cho cháu làm chung.

Cháu bảo: “Em sẽ bẻ bơi chèo đi rồi em nhảy xuống đi một mình”.

– Tôi sẽ có cách giúp cậu.

– Làm thế nào hở cụ?

Cụ già ghé tai cậu bé thì thầm, rồi nói to:

– Đó là lời nói có phép lạ.

– Cháu về ngay bây giờ sẽ áp dụng ngay.

Lenka đang ngồi vẽ, vừa thấy Pavlik về, nó vội quơ cả nắm bút chì màu giữ chặt trong ta.

Pavlik đến gần em, lấy giọng hết sức dịu dàng:

– Cho anh một chiếc bút chì nào.

Em gái Lenka trò mắt ngạc nhiên. Nó xòe ngay bàn tay ra bảo:

– Anh muốn lấy chiếc nào, em cho đấy.

Pavlik mở cửu nhà bếp đến bên bà âu yếm nói bằng giọng ngọt ngào:

– Bà ơi, bà cho cháu một mẩu bánh nhé!

Lời nói của Pavlik đúng là có phép lạ. Nó làm sáng lên đôi mắt và nụ cười của bà.

Khi anh trai khoe sẽ đi thuyền, Pavlik đặt tay lên vai anh đề nghị:

– Cho em đi cùng với nhé!

Anh nhìn Pavlik ngần ngại thì cả nhà cùng ủng hộ cậu bé. Lenka năn nỉ:

– Anh cho Pavlik đi với!

– Được rồi. Nhưng phải ngoan đấy.

Pavlik sung sướng nhảy tót ra phố tìm cụ già. Nhưng cụ không còn ngồi ở vườn hoa nữa.

Cảm ơn anh hà mã

Dê rủ cún vào rừng chơi, khi quay về thì bị lạc đường.

Cái hố bên đường

Có một bầy thú nhỏ sống cùng nhau trong khu rừng nọ. Ngày ngày chúng thường đi trên một con đường nhỏ rồi băng qua một ngã tư có chốt đèn giao thông để tới trường.

Lê-nin trong hiệu cắt tóc

Hiệu cắt tóc trong điện Krem-li lúc ấy rất đông khách. Mọi người ngồi theo thứ tự trước sau. Anh công nhân I-va-nốp đang chờ tới lượt mình thì cửa phòng lại mở, một người nữa tiến vào.

Thầy giáo mới

Thầy giáo mới ngay từ sáng hôm nay đã làm cho tất cả chúng tôi rất thích.

Ra đi từ bến Nhà Rồng

Mười lăm tuổi, cậu thiếu niên Nguyễn Tất Thành đã sớm biết và rất đau xót trước cảnh thống khổ của nhân dân. Lúc bấy giờ, anh đã có chí đánh đuổi thực dân Pháp, giải phóng đồng bào.

Chuyện gấu ăn trăng

Ngày xưa, chú Cuội chưa lên sống trên cung trăng mà vẫn ở mặt đất này cùng với chúng ta. Cuội cũng có bố, có mẹ như chúng ta vậy.

Vào nghề

Hè năm ấy, Va-li-a theo bố mẹ đi xem xiếc. Em thích nhất tiết mục “Cô gái phi ngựa đánh đàn”. Va-li-a nghĩ: “Cô ấy xinh đẹp, dũng cảm thật”. Và em mơ ước trở thành diễn viên phi ngựa.

Đôi dép

Hai chiếc dép là đôi bạn chơi với nhau rất thân. Không biết chúng chơi chung từ bao giờ, chỉ biết từ rất lâu, lâu lắm rồi. 

Một phát minh nho nhỏ

Ma-ri-a là một cô bé rất thích quan sát. Một hôm, trong phòng khách, cô bé nhận thấy mỗi lần gia nhân bưng trà lên, bát đựng trà thoạt đầu rất dễ trượt trong đĩa.