Mèo Vàng thi hát

Cứ đến kỳ ông trăng trở lại trên bầu trời, như chiếc đĩa bằng bạc xinh xẻo, tỏa ánh sáng mát dịu trên làng mạc, cây cỏ, thì các con vật trong làng lại rủ nhau ra gốc đa thi hát.

Lần này, trong số người được mời dự thi có cả cô bé Mèo Vàng. Cô ta khoái lắm, đến nỗi suốt mấy ngày liền hết trèo lên bể nước soi gương lại thót lên mái nhà tập chào và luyện giọng. Cô Mèo Mướp hàng xóm cũng chạy sang tặng Mèo Vàng chiếc nơ hồng thật đẹp. Còn Mèo Khoang – mẹ Mèo Vàng – thì từ chiều đến giờ chỉ lo chải áo, rửa mặt cho cô con gái út. Mẹ còn dạy Mèo Vàng học thật thuộc những bài hát hay nhất của loài Mèo.

Nhưng Mèo Vàng lại muốn có bài hát chưa ai được nghe bao giờ để lũ bạn Cún, Bê, Vịt, Gà trong làng phải kêu lên vì ngạc nhiên cơ! Trên đường đi, nó bỗng gặp thằng Cáo nấp trong bụi cây. Cáo đon đả chào:

– Bạn Mèo Vàng đi đâu đấy?

– Tôi ra gốc đa thi hát đây! Bạn Cáo có đi không?

– Khịt, có cả bọn Gà, Vịt, ra đấy nữa chứ?

– Đủ hết! Cả Cún Vện, Bê Vàng, Nghé Hoa nữa.

Nghe đến Cún Vện, Bê Vàng, Cáo liền cụp đuôi, mắt lấm lét:

– Thôi, tôi bận lắm! Mà có rỗi tôi cũng chẳng thèm thi với chúng.

– Bạn có bài hát nào hay, dạy tôi với! – Mèo Vàng bảo Cáo.

Cáo thích quá, nhận lời ngay. Nó đứng thẳng lên bằng hai chân sau, múa một vòng rồi cất tiếng hát the thé dạy Mèo Vàng hát. Khi cô bạn Mèo đã thuộc làu, Cáo nháy mắt tinh quái rồi lủi ngay vào bụi rậm.

Dưới gốc đa, cuộc thi đang hào hứng. Bầy Vịt Choai mỏ tô son đỏ vừa đồng ca bài: “Nhặt thóc rơi” váng cả tai. Cún Vện đơn ca bài “Gâu, gâu!… thằng trộm đâu”. Còn Bê Vàng và Nghé Hoa cùng hát bài “Bó cỏ xanh” thật là hay.

Thấy Mèo Vàng, ai nấy vui vẻ ùa ra đón. Lẽ ra thì tiếp đấy đến lượt cô Ngỗng, nhưng cô liền bảo bác Vịt Bầu, nhường cho Mèo hát trước.

Mèo Vàng bước ra mô đất bằng phẳng giữa bãi, cúi đầu chào, rồi cũng múa một vòng như Cáo, hát:

“Đến bờ ao
Nấp kín vào
Rình lũ vịt
Khịt! Khịt!…

Cạy chuồng gà
Sáng tinh mơ
Vồ mái tơ
Hơ! Hơ!…”.

Mèo Vàng mới hát đến đấy thì các con vật bỗng là hét inh ỏi. Cô Gà Hoa Mơ tức quá, kêu toáng lên: “Quác! Quác! Nó hát bài hát của thằng Cáo, kẻ thù của chúng ta”. Cô xù lông cổ, nhảy ra giữa bãi. Cả mấy chú Gà Trống mặt đỏ bừng và lũ gà Cánh Tiên cũng xông đến. Mèo Vàng sợ quá, nhảy vọt lên từ trên bục qua đàn Vịt Choai, khóc sướt mướt chạy về nhà.

Ở nhà, Mèo Khoang đang lim dim ngủ trên chiếc chăn bông. Nghe con kể lại, Mèo Khoang phải kêu “Meo! Meo!” lên vì buồn cười.

– Con hát bài của thằng Cáo, họ đuổi là phải. Nào ta ra lại ngoài ấy xem sao.

Mèo Khoang vươn vai đứng dậy, sửa lại chiếc nơ trên cổ Mèo Vàng rồi dắt con đi.

Thật là may, cuộc thi chưa tan. Mèo Vàng theo mẹ đi xin lỗi từng bạn gà, vịt. Cô bạn bước ra “sân khấu”, vừa hát vừa múa:

“Con chuột nhắt
Thoắt
Chạy trên kèo
Phắt

Em nhào theo
Meo
Chuột ngã quèo
Meo, meo…
Biết tay, mèo!”.

Bài hát vừa dứt: tiếng vỗ cánh hoan hô nổi lên rào rào, khiến Mèo ta sướng quá cuồng cả lên, vỗ mãi đuôi của mình.

Nghe đâu sau buổi ấy, Mèo Vàng được cứ đi thi hát mãi tận xóm dưới. Mèo Vàng còn định vào học trường âm nhạc của cô Họa Mi nữa.

Đôi guốc bỏ quên

Sáng nay cu Việt kêu mệt. Mẹ sờ trán con. Ừ, quả thực đầu Việt có hâm hấp nóng. Mẹ nói với bố đi ngang qua trường xin phép cho cu Việt nghỉ học ngày hôm nay. Đắp chăn cẩn thận và dặn dò con xong, bố mẹ sửa soạn đi làm.

Người đảng viên Đảng Cộng sản Đông Dương gốc Bỉ

Đó là ông Phrăng Đơ Bô-en, tên Việt là Phan Lăng. Quê hương ông ở Vương quốc Bỉ.

Trạng nguyên Nguyễn Kỳ

Nguyễn Kỳ thuở nhỏ có tên là Nguyễn Thời Lượng, người trấn Sơn Nam (nay thuộc huyện Văn Giang, tỉnh Hưng Yên).

Giai thoại về bản xô-nát Ánh trăng

Gần 200 năm trước đây, nằm bên bờ sông Ranh, miền tây nước Đức, có một thị trấn bé nhỏ và nghèo nàn. Đó là thành phố Bon ngày nay, quê hương của nhà soạn nhạc vĩ đại Bét-tô-ven.

Khát vọng sống

Giôn và Bin khập khiễng đi ra bờ suối. Mỗi người mang một khẩu súng và một cuộn chăn trên vai. Cả hai đều thấm mệt sau những ngày gian khổ dài đằng đẵng. Giôn bỗng trượt chân suýt ngã.

Dâu tây nhỏ

Một quả dâu tây nhỏ mặc chiếc váy màu đỏ tươi, đội một cái mũ xanh đang chạy nhảy tung tăng trên bãi cỏ. Dế mèn nhìn thấy Dâu tây liền nói “Dâu tây mới xinh đẹp làm sao, tôi hát một bài cho bạn nghe nhé"...

Người con gái miền đất đỏ

Buổi trưa năm 1947, giữa những lô cao su thẳng tắp, cô bé 14 tuổi Võ Thị Sáu úp mặt vào một thân cây khóc rưng rức. Sáng nay, giặc Pháp tràn qua Bà Rịa. Bọn giặc tàn ác vây chợ, đốt làng, giết hại bao người.

Chiếc rương thần

Cái Vân nóng ruột đợi bố đi công tác về. Bố đã hứa kì này cái Vân đạt học sinh giỏi, bố sẽ thưởng một món quà thật dễ thương. Một con búp bê xinh xắn có váy hồng, hay một chú chó bông trắng muốt, mắt long lanh như hai viên bi.

Hai em bé trong rừng rậm

CÓ HAI EM BÉ, một  trai và một gái, đang đến trường. Chúng phải đi qua một khu rừng rậm và đẹp. Trên đường thì nóng và bụi, nhưng trong rừng lại mát và vui.