Một con chồn chạy rông trên đồng cỏ, gặp một con cò.
– Chào anh Cò!
– Không dám! Chào anh Chồn!
– Anh có muốn kết bạn với tôi không?
– Ồ thế thì còn gì bằng!
Từ đấy đôi bạn không bao giờ rời nhau.
Nhưng mặc dầu chơi thân với nhau, Chồn vẫn thường hay khoe khoang và chê bai Cò đủ điều:
– Cò này, anh có bao nhiêu trí khôn?
– Một.
– Trời! Ít thế sao? Tôi ấy à, tôi có hàng trăm trí khôn!
Một buổi sáng trời quang mây tạnh, đôi bạn dạo chơi trên đồng cỏ. Chúng đi sóng đôi với nhau, nhởn nhơ ngắm trời ngắm đất. Ánh mặt trời chiếu trên thảm cỏ non làm cho những giọt sương long lanh như những hạt ngọc. Tiếng chim ríu rít trên cao. Cò và Chồn đang say sưa ngắm cảnh thì từ đằng xa, một người thợ săn đi tới, vai đeo khẩu súng.
Biết là gặp sự chẳng lành, cò vội bảo bạn:
– Chúng ta phải trốn ngay mới được. Nhưng trốn vào đâu?
Chúng nhìn quanh, thấy một cái hang bên gò đất. Chồn ta nhanh chân chui vào trước, Cò theo vào sau. Vừa mới ẩn kín, người thợ săn đã lại gần. Nhận thấy dấu chân của hai con vật, người thợ săn reo lên:
– Thế này mới tuyệt chứ! Một chú chồn, một chú cò cùng vào một hang! Phải tóm cổ chúng nó ra mới được!
Người thợ săn bèn đặt súng xuống cỏ, lấy cành cây chọc vào hang.
Cò thấy nguy cơ, ghé tai giục Chồn:
– Chồn này, cậu có hàng trăm trí khôn. Cậu hãy nghĩ ra kế gì để cứu nhau chứ. Lão ta sắp tóm được chúng ta rồi kìa!
Chồn đau khổ thì thầm:
– Trời đất ơi! Lúc này không một trí khôn nào nảy ra trong óc mình cả. Thôi, một mình cậu cố gắng bình tĩnh nghĩ hộ vậy.
Sau giây phút suy nghĩ, Cò bảo:
– Thật ra mình chỉ có mỗi một mưu thôi. Nhưng mình cũng cứ nói nhé! Khi lão ta lôi mình ra khỏi hang, mình sẽ giả vờ chết. Tất nhiên, lão ta sẽ vứt mình ra một góc rồi tiếp tục đào hang để bắt cậu…
Chồn sợ quá, rên rỉ:
– Khổ thân tôi chưa! Cậu sẽ bay thoát thân cậu. Còn tôi nhất định sẽ bị lão giết chết tươi!
– Đời nào tôi lại tệ thế! Lúc ấy tôi sẽ kêu lên rồi vùng chạy. Thế nào người thợ săn cũng cố chộp bắt lại tôi. Lúc bấy giờ cậu lo mà chạy đi chứ!
Khi người thợ săn lôi Cò ra khỏi hang. Cò đã cứng đờ không cựa quậy.
– Tiếc quá! Có lẽ nó bị chết ngạt. Người ấy nghĩ thế rồi ném Cò ra một góc, tiếp tục đào hang.
Thình lình Cò đưng lên, cất tiếng kêu vang rồi vụt chạy những bước dài, tránh xa cửa hang.
Người thợ săn vô cùng kinh ngạc, rồi tiếc rẻ con mồi xinh đẹp, vội vàng chạy đuổi theo để vồ lại. Chồn ta chỉ chờ đến lúc này vụt nhẩy ra khỏi hang, chạy biến. Thế là đôi bạn đều thoát nạn.
Ngày hôm sau chúng lại tìm gặp nhau trên đồng cỏ. Cò hỏi:
– Hàng trăm trí khôn của cậu, hôm qua cậu để đâu?
– Lúc ấy mình sợ quá, đánh rơi hết. Không có trí khôn của cậu thì cả hai chúng ta đều đi đứt hết. Chỉ có một trí khôn của cậu cũng đáng giá bằng trăm trí khôn khác!
Từ đó, Chồn rất khiêm tốn, không bao giờ huyênh hoang, khoác lác nữa.