Mùa xuân và con chim nhỏ

Mùa xuân và con chim nhỏ

Tết này, cậu bạn Én của tôi tròn 13 tuổi. Sinh nhật Én đúng vào ngày đưa ông Táo lên trời. Tôi muốn tặng Én một món quà nhưng nghĩ hoài mà không biết tặng cái gì.

Hôm đó, cõng Én đi học, tôi gợi ý:

Én ơi, nếu có một ông tiên cho cậu một điều ước, cậu sẽ ước gì?

– Tớ sẽ ước… hai chân khoẻ mạnh để cậu khỏi phải cõng tớ, cực khổ…

Tôi gãi đầu:

– Cậu ước khó quá. Uớc cái khác đi.

– Tớ ước được như chim, có đôi cánh bay vù lên bầu trời mênh mông, tự do, thoả thích…

Đôi chân bị đau, Én không đi được, ngồi một chỗ hoài nên nó mơ ước bầu trời cao rộng… Tôi hỏi:

– Cậu không bay được như chim. Vậy cậu có thích một chú chim không?

– Thích chứ. Chú chim sẽ đem ước mơ và mùa xuân đến cho mình.

Tôi mừng quá vì đã tìm được món quà sinh nhật cho bạn. Bên vườn nhà ngoại tôi, có một bụi tre cao, dày mịt. Trong tán tre ấy có một tổ chim. Hồi lâu rồi, tôi thây chim mẹ tha rác về làm tổ. Bữa nay chắc chim con đã nở. Buổi trưa, tôi tất tả ra nhà ngoại. Tôi tìm thấy cây tre, con chim làm tổ, nắm lấy gốc, ra sức lay mạnh. Lá tre rụng rào rào. Hai cánh tay tôi mỏi nhừ. Tôi càng cố lắc. Từ trên cao rơi xuống một chú chim én bé nhỏ. Đôi cánh ngắn ngủn của nó châp chới muốn bay, nhưng nó không sao cất mình lên nổi, trông in hệt anh bạn Én của tôi đang chòi chòi đôi chân cố lết trên mặt đất. Tiếng kêu chiêm chiếp của chú chim đầy tuyệt vọng, thảm thương. Tôi ủ nó trong lòng bàn tay, đem về bỏ vào trong cái lồng tre nhỏ. Tôi định chăm mấy hôm cho nó khoẻ lại, bay được, rồi đem sang làm quà sinh nhật cho bạn tôi. Chắc Én thích lắm. Tôi giã gạo thật nát bỏ vào lồng chim, nhung chim không ăn, cứ kêu chiêm chiếp. Tiếng kêu như tiếng khóc của đứa bé. Chim khóc suốt chiều, suốt tối như em tôi khóc hôm má tôi về nội ăn đám cưới. Lần đó, tôi dỗ em không được, cũng khóc theo. Lần này, tiếng kêu của chú chim khiến tôi hết hào hứng. Tôi suy nghĩ hoài khi thấy nó nằm cú rú ở một góc lồng chẳng khác gì bạn tôi cô đơn, ủ rũ ở một góc nhà, ước mơ một bầu trời cao rộng…

Thế rồi, sáng sớm hôm sau tôi mang con chim nhỏ sang chỗ bụi tre nhà ngoại. Trầy trật mãi tôi mới trèo lên được để đặt nó vào chiếc tổ xơ xác. Con chim vẫn kêu nhưng tôi có cảm giác đó là tiếng kêu reo mừng vì được trở về bên mẹ và anh chị em. Tôi thanh thản tuột xuống, đi tìm món quà khác để mừng sinh nhật Én.

Hôm hăm ba tháng chạp, ở nhà, má tôi đưa ông Táo về trời, tôi chạy qua nhà Én, đưa nó một tấm thiệp bỏ trong bao thơ. Tôi nói thật nhanh:

– Tớ muốn tặng cậu một con chim như cậu thích… nhưng nghe con chim kêu hoài, tớ đã trả nó lại với mẹ nó… Thôi thì cậu nhận tấm thiệp cũng có hình con chim…

En nhìn tôi lạ lẫm. Cậu ta đâu biết những gì đã xảy ra trước đó. Tay lóng ngóng bóc phong bì, cậu ta bỗng reo lên:

– Ôi đẹp quá !

Tấm thiệp có hình một con chim xinh xinh nhỏ nhắn nằm trong đôi bàn tay khum lại, nhân từ của ai đó. Mắt con chim tròn xoe, đầu nó nghiêng nghiêng trông rất ngộ. Giọng En nghẹn lại:

– Con chim này là… mình. Còn hai bàn tay kia… là cậu. Cậu đem niềm vui đến cho mình đấy.

Nhà buôn và thợ cắt tóc

Ngày xửa ngày xưa, có một nhà buôn nọ rất giàu có và tử tế. Thế nhưng, do một sự cố đáng tiếc, ông ta bị mất tất cả gia sản và trở nên nghèo khổ. Kể từ đó, không còn ai muốn làm bạn với ông ta nữa..

Hai bàn tay

 Năm 1911, năm ấy Bác còn trẻ lắm mới khoảng 21 tuổi. Một hôm anh Ba - tên của Bác hồi ấy, cùng một người bạn đi dạo khắp thành phố Sài Gòn, rồi bỗng đột nhiên anh Ba hỏi người bạn cùng đi: Anh Lê, anh có yêu nước không ?

Cuộc họp của chữ viết

Vừa tan học, các chữ cái và dấu câu đã ngồi lại họp. Bác Chữ A dõng dạc mở đầu.

Làm cách nào về dễ hơn

Ba cậu bé rủ nhau vào rừng. Trong rừng có nấm, có quả rừng, lại có đủ các thứ chim. Ba cậu mải chơi nên không để ý là trời đã về chiều, sắp tối. Về bây giờ thì sợ lắm!

Trần Quốc Toản ra quân

Sáng hôm ấy, Trần Quốc Toản dậy sớm từ biệt mẹ già: Con đi phen này thề sống chết với giặc. Bao giờ đất nước được yên, con mới trở về…

Cảm ơn anh hà mã

Dê rủ cún vào rừng chơi, khi quay về thì bị lạc đường.

Đứa con của mẹ Vịt Bầu

Ổ trứng 10 quả của nhà Vịt Bầu vừa mới nở. Ngắm đàn con thơm tho, xinh đẹp, mịn như nhung đang nằm trong lòng Vịt mẹ cảm thấy mình chính là bà mẹ hạnh phúc nhất thế gian.

Trên đường đến nhà lao

Bầu trời Côn Đảo trong buổi bình minh rất đẹp. Con đường từ Bến Đầm đến nhà lao uốn quanh bờ biển, men theo triền núi, bên trên là cây cối um tùm, bên dưới là sóng trắng vỗ bờ đá dựng.

Hạt mầm thần kỳ

Hôm nay là ngày cuối tuần, nhưng cả bố và mẹ đều phải đi làm nên An Đông phải ở nhà một mình. Trước khi đi, bố mẹ dặn - Con ở nhà chơi ngoan nhé, đừng nghịch đồ đạc linh tinh, không cẩn thận là sẽ gặp nguy hiểm đấy...