Like
Share
Copy link

Một bà mẹ sinh được bảy cô con gái.
Một dạo bà đi thăm cậu con trại ở xa. Một tuần lễ sau, bà trở về nhà. Mới bước chân vào nhà, bà đã nghe các con gái lần lượt nói lên nỗi mong nhớ của mình.
Cô thứ nhất nói:
– Con nhớ mẹ như hoa hướng dương nhớ ánh mặt trời.
Cô thứ hai nói:
– Con nhớ mẹ như đất đại hạn trong mưa.
Cô thứ ba nói:
– Con nhớ mẹ phát khóc lên, giống con chim nhỏ đã khóc nhớ chim mẹ.
Cô thứ tư thì thầm:
– Con đau khổ khi vắng mẹ, như con ong mật không thấy một bông hoa nào.
Cô thứ năm thỏ thẻ:
– Con mơ thấy mẹ như giọt sương mơ thấy bông hồng.
Cô thứ sau nói:
– Con trông thấy mẹ khác nào như vườn anh đào thấy chim họa mi.
Cô thứ bảy không nói gì. Cô lẳng lặng tháo giày cho mẹ và đem đến cho mẹ chậu nước mát để mẹ rửa chân.
Ve sầu đi học
Cô chủ không biết quý tình bạn
Ai biết ăn dè?
Chiếc rễ đa tròn
Trong quán ăn "Ba cá bống"
Thưa cô, tự nhiên nó như thế đấy ạ!
Mẹ con nhà Chuối
Cây gạo bên hồ
Lợn con giảm béo