Người mạnh nhất hành tinh

Va-len-tin Di-cun là đứa trẻ sinh thiếu tháng, cân nặng chỉ hơn 1 ki-lô-gam và có nguy cơ chết yểu. Ý chí của người mẹ đã cứu sông cậu bé. Năm 3 tuổi, Va-len-tin mồ côi cả cha lẫn mẹ. Cậu ở với bà ngoại. Gia đình bà ngoại rất đông và nghèo túng nên năm Va-len-tin lên 7, bà phải đưa cậu vào trại trẻ mồ côi. Cuộc sống ở trại trẻ đã hình thành trong Va-len-tin những phẩm chất tốt đẹp.

Va-len-tin có thể trạng yếu ớt nhưng rất ham thể thao. Mỗi khi thấy quả tạ, cậu luôn muốn nhấc thử. Lớn lên, Va-len-tin trở thành nghệ sĩ xiếc, biểu diễn những động tác nhào lộn trên đu bay. Một lần đang biêu diễn trên độ cao 15 mét, bỗng miếng đệm thép của thiết bị đu bị gãy, Va-len-tin cùng thiết bị lao thang xuống đất. Một tuần sau anh tỉnh lại trong phòng cấp cứu và biết rằng xương sống của mình bị gãy, cả phần dưới thắt lưng và hai chân mất han cảm giác. Anh sẽ sông suốt đời trên xe lăn.

Chính vào thời điểm ấy, tính bướng bỉnh cố hữu, niềm tin vào sức mạnh của bản thân và niềm say mê nghệ thuật xiếc đã cứu anh. Anh quyết luyện tập đê trở lại với nghề. Hằng ngày, anh đi xe lăn đến Nhà Văn hoá và được khiêng vào phòng tập. Sau 12 năm kiên trì luyện tập không ngừng nghỉ, anh đã đi lại được bình thường và trở lại sàn diễn.

Trở lại sàn diễn nhưng không thể trở lại với tiết mục nhào lộn trên không, Va-len-tin quyết định thử sức trong môn cử tạ vì sau thời gian luyện tập liên tục, anh đã có các cơ tay và cơ vai rất khoẻ.

Điều kì diệu đã xảy ra: Va-len-tin lập kỉ lục được đưa vào sách Ghi-nét: trong ba lần cử tạ, anh nâng được tổng cộng 1170 ki-lô-gam, vượt 70 ki-lô-gam so với kỉ lục của vận động viên người Mĩ Bin Ca-dơ-mai-ơ được giữ vẹn suốt 18 năm trước đó. Anh đã chứng minh cho cả thế giới biết: Anh là người mạnh nhất hành tinh.

Khi đã tạo được những điều kì diệu cho bản thân, Va-len-tin bắt tay vào việc giúp đỡ mọi người. Với sự ủng hộ của Thủ tướng Nga, nguồn tài trợ từ Nhà nước và sự quyên góp, anh đã thành lập được một trung tâm phục hồi chức năng để giúp đỡ những bệnh nhân chấn thương tuỷ sông và trẻ em bị bại liệt. Anh còn mở thêm hai trung tâm tập luyện, 3 bệnh viện ở Mát-xcơ-va, chi nhánh ở các tỉnh và ở cả nước Mĩ, nước Ý.

Hiện nay, Va-len-tin đang biểu diễn những tiết mục mới: Nhấc bổng một con ngựa, đi một vòng rưỡi quanh sàn diễn và nhấc bổng một chiếc xe hơi – tiêt mục đặc sắc chưa từng có, vượt quá sức tưởng tượng của con người. Anh còn mơ ước sẽ tự phá kỉ lục cử tạ của chính mình.

Theo Va-len-tin, sức sống bền bỉ của anh không có gì đặc biệt. Đó chỉ là kết quả của nghị lực và sự kiên trì.

 

Một giấc mơ

Có một cậu bé rất lười rửa mặt, tắm gội. Mẹ cậu rất buồn vì mỗi lần mẹ gọi ra rửa mặt hay gội đầu, tắm giặt là cậu lại đáp: “Con không rửa mặt đâu! Không tắm gội đâu!”.

Chiếc rương thần

Cái Vân nóng ruột đợi bố đi công tác về. Bố đã hứa kì này cái Vân đạt học sinh giỏi, bố sẽ thưởng một món quà thật dễ thương. Một con búp bê xinh xắn có váy hồng, hay một chú chó bông trắng muốt, mắt long lanh như hai viên bi.

Khát vọng sống

Giôn và Bin khập khiễng đi ra bờ suối. Mỗi người mang một khẩu súng và một cuộn chăn trên vai. Cả hai đều thấm mệt sau những ngày gian khổ dài đằng đẵng. Giôn bỗng trượt chân suýt ngã.

Quà tặng chú hề

Mẹ đưa Trang đi xem xiếc. Trang rất thích tiết mục “Quả bóng kì lạ” của chú hề. Quả bóng kì lạ thật! Nó mỏng manh thế mà kéo chú hề chạy theo, xiêu vẹo cả người. Có lúc chú phải nhảy người lên ấn quả bóng xuống mà không nổi.

Ba chú dê con

Một buổi chiều nắng gắt. Trên sườn đồi vắng vẻ, ba chú dê con rủ nhau đi ăn cỏ. Chúng chạy nhảy vui đùa, chẳng sợ gì ánh nắng tháng năm gay gắt thiêu đốt.

Cái miệng của Ếch con

Có một chú Ếch con sống trong một cái ao nọ. Chú ta có một cái miệng rất rộng và bắt mồi cũng rất giỏi. Ếch con và Én con là bạn thân của nhau. Một bạn thì biết bay và có thể bắt côn trùng trên cao...

Đêm giáng sinh cảm động

Như thường lệ,mỗi mùa giáng sinh, tôi đều nhận được quà từ anh trai của tôi. Giáng sinh năm ấy tôi cảm thấy vui nhất không phải chỉ vì món quà anh tôi tặng-một chiếc xe hơi mà vì tôi đã học được một bài học rất thú vị vào cái đêm đông lạnh lẽo ấy...

Câu chuyện bé Chăm

Bé Chăm rất chăm làm nhưng cũng mau chán việc. Làm việc này chưa xong, em lại bỏ dở để làm việc khác.

Hai bàn tay

 Năm 1911, năm ấy Bác còn trẻ lắm mới khoảng 21 tuổi. Một hôm anh Ba - tên của Bác hồi ấy, cùng một người bạn đi dạo khắp thành phố Sài Gòn, rồi bỗng đột nhiên anh Ba hỏi người bạn cùng đi: Anh Lê, anh có yêu nước không ?