Người thợ săn và con dê núi

Đã ba lần ông Bỉnh nhìn thấy con dê núi. Lần thứ nhất vào lúc sẩm tối. Ông vừa lội qua con suối, chợt nghe thấy tiếng động ông vội ngước lên: trên một mỏm đá nhô ra, con dê đầu đàn đang đứng im lặng, bất động, vươn người về phía trước. Nếu không phải là thợ săn già đời ông sẽ nghĩ đó là một phiến đá hình con dê. Dẫu biết rằng bắn được một con dê núi là việc cực khó, ông Bỉnh vẫn quỳ một chân xuống, nâng nòng súng lên. Ngay tức khắc trước đầu ruồi chỉ là khoảng không! Chỉ có thể nghĩ con dê núi vừa tan biến đi hoặc những gì ông Bỉnh nhìn thấy trước đó là ảo ảnh.

Bằng kinh nghiệm của một thợ săn lão luyện, ông Bỉnh biết rằng có một đàn dê núi vừa di chuyển từ bên kia núi sang. Có lẽ sau vụ cháy rừng bên ấy, đàn dê núi đang bị thu hẹp đất sống. Nhưng lần thứ hai ông vẫn chỉ gặp con đầu đàn. Lần này ông nhìn nó từ khoảng cách ngắn không tưởng tượng nổi: Con dê núi chỉ cách ông chừng mười mét thôi! Ông nhìn rõ mặt nó với bộ râu loà xoà như một nhà tiên tri cổ đại. Mặc dù bị ông bắn hụt, con dê không tỏ ra sợ hãi hay giận dữ. Trong một chớp mắt, dường như ông Bỉnh còn nhận ra con dê rất cô đơn, ánh mắt nó hơi cụp xuống như hối lỗi vì một điều gì đó. Nhưng niềm kiêu hãnh và sự lạnh lùng của một thợ săn chuyên nghiệp không cho ông mềm lòng. Ông đưa súng lên chĩa vào con vật nhanh đến nỗi chính ông cũng ngạc nhiên về phản ứng xuất thần ấy. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Ông Bỉnh nghe rất rõ, thậm chí còn cảm thấy tay mình tê dại đi. Sau đó ông cảm thấy mình đang chới với bơi trong một biển sương mù. Ông gào lên gọi ai đó nhưng chẳng thấy sự đáp trả nào. Rồi ông kiệt sức chìm dần, chìm dần xuống một hố sâu hun hút.

Ông Bỉnh mở mắt và nhận ra mình vừa chết ngất đi. Đã trôi qua một đêm. Bây giờ thì ông đủ tỉnh táo để nhớ ra cú húc cực mạnh vào bụng. Con dê núi đã nhanh hơn ông khi lao ngược chiều viên đạn. Bỗng ông rùng mình nghĩ: giả sử đêm qua một con thú dữ kiếm ăn qua đây? Chỉ cần một con chó rừng cũng đủ để ông mất mạng. Chợt ông ngồi phắt dậy. Đôi tai thợ săn của ông vừa đón bắt được tiếng động rất nhẹ, như thoảng trong mơ hồ. Ông chộp lấy khẩu súng và mặc dù đau ê ẩm, ông vẫn đủ sức bật dậy. Ông đi vòng xung quanh và chợt dừng lại: Nơi ông đứng đất còn ấm. Chẳng cần suy xét ông cũng nhận ra con dê đực đã nằm đây suốt đêm qua. Một thông điệp thật rõ ràng: con dê không muốn giết ông và cũng không muốn ông bị kẻ khác hại. Điều đó còn có nghĩa nó muốn cả ông và nó được sống như những chủ nhân bình đẳng và thân thiện của khu rừng này.

Ông Bỉnh đi về nhà. Ông tắm rửa sạch sẽ, thắp hương khấn vái tổ tiên rồi chờ cho chiều buông xuống, ông lặng lẽ vác súng vào rừng. Ông đến đúng chỗ gặp con dê núi lần đầu. Như một hiệp sĩ trọng danh dự, con dê đã có mặt ở đó, vẫn cái tư thế đứng vươn mình về phía trước, bộ râu hiền triết loà xoà rủ xuống. Trong màn hoàng hôn đỏ tực, trông con dê như một vị thần Hi Lạp tái thế. Ông Bỉnh gọi to :

– Này dê núi, mày làm chứng cho tao nhé!

Dứt lời ông trở ngược khẩu súng, quật xuống một tảng đá. Khẩu súng gãy làm đôi. Xong việc ông lại hướng về phía con dê. Giờ đây nó như một chiếc bóng đang lẫn vào màn đêm:

– Hãy sinh sôi cho nhiều vào nhé!

Tiếng ông vọng vào vách đá, đập đi đập lại như có hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn lời chúc. Khi không còn thấy gì nữa ngoài những ngôi sao, ông Bỉnh mới từ rừng trở về. Khác mọi hôm, tối nay ông bước thật thanh thản, cảm thấy mùa xuân đang dâng lên từ dưới chân mình.

Khó và dễ

Sau khi Columbus tìm ra châu Mỹ, mọi người tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng ông. Có một quý tộc nọ cho rằng phát hiện ra một châu lục là chuyện dễ dàng, ai cũng có thể làm được, không có gì là ghê gớm cả...

Dẹp tình riêng vì nghĩa lớn

Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn (1232 – 1300) là một vị anh hùng dân tộc lỗi lạc. Ông được nhân dân tôn là Thánh (Đức Thánh Trần), đời đời thờ phụng không phải chỉ vì tài năng quân sự kiệt xuất và những chiến thắng lẫy lừng

Người con gái đỡ đầu của Bác Hồ

Vào một buổi sáng mùa thu năm 1990, trong đoàn người vào thăm nhà sàn Bác Hồ có hai cha con người Pháp. Đó là ông Ô-brắc và con gái ông, chị Ba-bét, người con gái đỡ đầu của Bác Hồ.

Một người chính trực

Tô Hiến Thành làm quan triều Lý, nổi tiếng là người chính trực. Năm 1175, vua Lý Anh Tông mất, di chiếu cho Tô Hiến Thành phò thái tử Long Cán, con bà thái hậu họ Đỗ, lên ngôi.

Vua tàu thủy Bạch Thái Bưởi

Bưởi mồ côi cha từ nhỏ, phải theo mẹ quẩy gánh hàng rong. Thấy em khôi ngô, nhà họ Bạch nhận làm con nuôi và cho ăn học.

Chú bò Ba Bớt

Ba Bớt là con bò đẹp. Ở nó hội đủ các tiêu chuẩn: mình thon, chân cao, mắt sáng, lông mượt, sừng khoẻ, dáng đi oai vệ. Giữa cái trán rộng màu hạt dẻ nổi lên ba cái bớt màu trắng, thế nên nó có tên là Ba Bớt.

Ca-rơ hối lỗi

Ca-rơ là một con chó săn có nhiều tật xấu. Nó không chỉ đuổi bắt cừu và gà mái mà còn hay vào rừng bắt thỏ và gà rừng non nữa.

Hạt mầm thần kỳ

Hôm nay là ngày cuối tuần, nhưng cả bố và mẹ đều phải đi làm nên An Đông phải ở nhà một mình. Trước khi đi, bố mẹ dặn - Con ở nhà chơi ngoan nhé, đừng nghịch đồ đạc linh tinh, không cẩn thận là sẽ gặp nguy hiểm đấy...

Ông chủ cửa hàng bánh kẹo

Tại vùng Tơ-lan-păng có một cửa hàng bánh kẹo nổi tiếng của bác Phơ-lip. Không ai biết cửa hàng này có từ bao giờ, chỉ biết bác Phơ-lip đã nối tiếp nghề nghiệp của cha ông từ ba đời nay, và được nhân dân trong vùng quý mến.