Người thợ săn và con dê núi

Đã ba lần ông Bỉnh nhìn thấy con dê núi. Lần thứ nhất vào lúc sẩm tối. Ông vừa lội qua con suối, chợt nghe thấy tiếng động ông vội ngước lên: trên một mỏm đá nhô ra, con dê đầu đàn đang đứng im lặng, bất động, vươn người về phía trước. Nếu không phải là thợ săn già đời ông sẽ nghĩ đó là một phiến đá hình con dê. Dẫu biết rằng bắn được một con dê núi là việc cực khó, ông Bỉnh vẫn quỳ một chân xuống, nâng nòng súng lên. Ngay tức khắc trước đầu ruồi chỉ là khoảng không! Chỉ có thể nghĩ con dê núi vừa tan biến đi hoặc những gì ông Bỉnh nhìn thấy trước đó là ảo ảnh.

Bằng kinh nghiệm của một thợ săn lão luyện, ông Bỉnh biết rằng có một đàn dê núi vừa di chuyển từ bên kia núi sang. Có lẽ sau vụ cháy rừng bên ấy, đàn dê núi đang bị thu hẹp đất sống. Nhưng lần thứ hai ông vẫn chỉ gặp con đầu đàn. Lần này ông nhìn nó từ khoảng cách ngắn không tưởng tượng nổi: Con dê núi chỉ cách ông chừng mười mét thôi! Ông nhìn rõ mặt nó với bộ râu loà xoà như một nhà tiên tri cổ đại. Mặc dù bị ông bắn hụt, con dê không tỏ ra sợ hãi hay giận dữ. Trong một chớp mắt, dường như ông Bỉnh còn nhận ra con dê rất cô đơn, ánh mắt nó hơi cụp xuống như hối lỗi vì một điều gì đó. Nhưng niềm kiêu hãnh và sự lạnh lùng của một thợ săn chuyên nghiệp không cho ông mềm lòng. Ông đưa súng lên chĩa vào con vật nhanh đến nỗi chính ông cũng ngạc nhiên về phản ứng xuất thần ấy. Một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.

Ông Bỉnh nghe rất rõ, thậm chí còn cảm thấy tay mình tê dại đi. Sau đó ông cảm thấy mình đang chới với bơi trong một biển sương mù. Ông gào lên gọi ai đó nhưng chẳng thấy sự đáp trả nào. Rồi ông kiệt sức chìm dần, chìm dần xuống một hố sâu hun hút.

Ông Bỉnh mở mắt và nhận ra mình vừa chết ngất đi. Đã trôi qua một đêm. Bây giờ thì ông đủ tỉnh táo để nhớ ra cú húc cực mạnh vào bụng. Con dê núi đã nhanh hơn ông khi lao ngược chiều viên đạn. Bỗng ông rùng mình nghĩ: giả sử đêm qua một con thú dữ kiếm ăn qua đây? Chỉ cần một con chó rừng cũng đủ để ông mất mạng. Chợt ông ngồi phắt dậy. Đôi tai thợ săn của ông vừa đón bắt được tiếng động rất nhẹ, như thoảng trong mơ hồ. Ông chộp lấy khẩu súng và mặc dù đau ê ẩm, ông vẫn đủ sức bật dậy. Ông đi vòng xung quanh và chợt dừng lại: Nơi ông đứng đất còn ấm. Chẳng cần suy xét ông cũng nhận ra con dê đực đã nằm đây suốt đêm qua. Một thông điệp thật rõ ràng: con dê không muốn giết ông và cũng không muốn ông bị kẻ khác hại. Điều đó còn có nghĩa nó muốn cả ông và nó được sống như những chủ nhân bình đẳng và thân thiện của khu rừng này.

Ông Bỉnh đi về nhà. Ông tắm rửa sạch sẽ, thắp hương khấn vái tổ tiên rồi chờ cho chiều buông xuống, ông lặng lẽ vác súng vào rừng. Ông đến đúng chỗ gặp con dê núi lần đầu. Như một hiệp sĩ trọng danh dự, con dê đã có mặt ở đó, vẫn cái tư thế đứng vươn mình về phía trước, bộ râu hiền triết loà xoà rủ xuống. Trong màn hoàng hôn đỏ tực, trông con dê như một vị thần Hi Lạp tái thế. Ông Bỉnh gọi to :

– Này dê núi, mày làm chứng cho tao nhé!

Dứt lời ông trở ngược khẩu súng, quật xuống một tảng đá. Khẩu súng gãy làm đôi. Xong việc ông lại hướng về phía con dê. Giờ đây nó như một chiếc bóng đang lẫn vào màn đêm:

– Hãy sinh sôi cho nhiều vào nhé!

Tiếng ông vọng vào vách đá, đập đi đập lại như có hàng chục, hàng trăm, hàng ngàn lời chúc. Khi không còn thấy gì nữa ngoài những ngôi sao, ông Bỉnh mới từ rừng trở về. Khác mọi hôm, tối nay ông bước thật thanh thản, cảm thấy mùa xuân đang dâng lên từ dưới chân mình.

Hai bàn tay

 Năm 1911, năm ấy Bác còn trẻ lắm mới khoảng 21 tuổi. Một hôm anh Ba - tên của Bác hồi ấy, cùng một người bạn đi dạo khắp thành phố Sài Gòn, rồi bỗng đột nhiên anh Ba hỏi người bạn cùng đi: Anh Lê, anh có yêu nước không ?

Con gấu và hai người bạn

Có hai người bạn cùng nhau đi dạo trên một con đường vắng. Con đường này dẫn đến một khu rừng rậm với những ngọn núi cao. Họ im lặng bước đi bên nhau. Một trong hai người vẫn còn trẻ, còn người kia thì già hơn...

Chiếc rương thần

Cái Vân nóng ruột đợi bố đi công tác về. Bố đã hứa kì này cái Vân đạt học sinh giỏi, bố sẽ thưởng một món quà thật dễ thương. Một con búp bê xinh xắn có váy hồng, hay một chú chó bông trắng muốt, mắt long lanh như hai viên bi.

Người cha của hơn 8000 đứa trẻ

Nằm chơi vơi giữa Ấn Độ Dương, Ma-đa-ga-xca là vùng đất khắc nghiệt nhất châu Phi, quanh năm hứng chịu những trận bão từ ngoài khơi đổ bộ vào.

Cây gạo cõng mặt trời

Dòng sông nhỏ chảy qua làm cánh đồng lúa bị tách làm đôi. Đường tách ấy, mùa hè nhuốm màu tím ngát của hoa bèo, mùa thu chuyển màu nước xanh biếc mây trời, mùa đông soi bóng những mảng lá vàng...

Ngày vui của Bé

Cúc cúc cúc… úc… Bé vừa tròn môi gọi vừa rải nắm gạo ra sân cho bầy gà con quây tụ lại. Chỉ loáng một cái là gà mẹ đã tập hợp đàn con một cách đông đủ.

Hơn một nghìn ngày vòng quanh trái đất

Ngày 20 tháng 9 năm 1519, từ cảng Xê-vi-la lớn giong buồm ra khơi. Đó là hạm đội do Ma-gien-lăng chỉ huy, với nhiệm vụ khám phá con đường trên biển dẫn đến những vùng đất mới.

Thầy và trò

Năm nọ, cậu học trò dốt nhất lớp đến chúc Tết thầy. Ông đồ quá ngạc nhiên vì trò này luôn chậm chạp nhất lớp lại đến chúc Tết thầy sớm nhất.

Trận bóng dưới lòng đường

Trận đấu vừa bắt đầu thì Quang cướp được bóng. Quang bấm nhẹ bóng sang cánh phải cho Vũ. Vũ dẫn bóng lên. Bốn, năm cầu thủ đội bạn lao đến. Vũ ngần ngừ giây lát. Chợt nhận ra cánh trái trống hẳn đi. Vũ chuyền bóng cho Long.