Những đứa trẻ lười biếng

Mùa đông lạnh giá đã đến, phải ở nhà một mình, Thỏ con cảm thấy rất buồn chán.

- Đúng rồi, mình phải đi tìm bạn mới được - Thỏ con thầm nghĩ.

 Thế là Thỏ trắng ra khỏi nhà và đi tìm bạn chơi cùng. Nó đến nhà Gấu con - người bạn thân nhất. Nhìn thấy Gấu con đang ngủ, Thỏ con nghĩ bụng:

- Gấu con lười thế nhỉ, mình đi tìm Rắn con chơi thôi. 

Nói xong, nó lại chạy đến nhà của Rắn thì thấy Rắn cũng đang ngủ. Thỏ con lại đến nhà của Ếch con và thấy Ếch con cũng đang ngủ. Thế là, Thỏ con chỉ còn cách lủi thủi đi về nhà và nói với mẹ:

- Con không bao giờ muốn chơi với các bạn ấy nữa. 

Thỏ mẹ hỏi:

- Tại sao vậy? 

- Vì họ đều là những đứa trẻ lười biếng, tới giờ này mà vẫn còn ngủ nướng. 

Thỏ mẹ xoa đầu của Thỏ con, nói:

- Con trai ngốc nghếch của mẹ, không phải các bạn lười biếng đâu, mà là các bạn đang ngủ đông đấy. Khi ngủ đông, các bạn ấy giảm mức độ hoạt động xuống tối thiểu, thậm chí là có thể nhịn ăn đấy. Các bạn ấy đã tích trữ năng lượng trong cơ thể mình và từ từ sử dụng nó cho đến mùa xuân sang năm mới thức dậy và hoạt động trở lại.

Thỏ con chợt hiểu ra, nói:

- Thì ra là vậy! Nhưng nếu vậy thì sẽ không còn ai chơi với con nữa rồi.

Thỏ mẹ nói:

- Con có thể đi tìm Sơn dương và Ngựa con để chơi mà, các bạn ấy giống chúng ta, không ngủ đông đâu.

Thỏ con đã hiểu ra và háo hức chạy đi tìm các bạn, chúng chơi với nhau thật vui vẻ!

 

Trò chuyện cùng bé

Gấu con, Rắn con và Ếch con có phải là những đứa trẻ lười biếng không? Không phải, chúng chỉ đang ngủ đông mà thôi. Rất nhiều loài động vật có thói quen ngủ đông. Đó là vì thời tiết mùa đông rất lạnh giá, thức ăn lại khan hiếm, nên trước khi mùa đông đến, những loài động vật đó phải ăn thật no, sau đó trốn dưới đất hoặc trong hốc cây, không hoạt động gì cả, như vậy thì năng lượng tiêu hao sẽ được giảm xuống mức thấp nhất, cho dù cả một mùa đông không ăn gì thì cũng không lo bị chết đói.

Ai đáng khen nhiều hơn

Một nhà kia, có hai anh em Thỏ ở với mẹ. Bố đi làm xa nên cậu nào cũng muốn tỏ ra là đứa bé ngoan, biết thương mẹ nhiều nhất.

Ve sầu đi học

Trong khu vườn nọ có một gia đình nhà ve sầu. Một chú ve sầu con đang tuổi ham chơi. Suốt ngày chú là cà, lêu lổng lang thang khắp vườn. Chú làm quen được với một bạn dế mèn con. Cả hai quậy phá khắp nơi...

Hãy để tiền vào chỗ cũ!

Pu-ghi có một người láng giềng rất hay sang nhà vay tiền.

Chú mèo đánh răng

Bác Lợn mới mở cửa hàng bán bàn chải đánh răng, trước cửa có treo một biển quảng cáo rất to: “Bàn chải đánh răng chất lượng hạng nhất, một lần sạch ngay”.

Nhân cách quý hơn tiền bạc

Mạc Đĩnh Chi (1272 -1346) quê ở huyện Chí Linh, tỉnh Hải Dương, thi đỗ Trạng nguyên năm 1304. Mạc Đĩnh Chi làm quan trải qua ba triều nhà Trần. Ông thông minh, giỏi thơ văn và có tài đối đáp rất sắc bén.

Những chú bé không chết

Phát xít Đức ồ ạt đưa quân sang xâm lược Liên Xô. Đến đâu, chúng cũng cướp phá, bắn giết hết sức tàn bạo…

Chiếc bàn kỳ diệu

Trong một khu rừng nọ, có rất nhiều loài động vật và thực vật đáng yêu cùng nhau sinh sống. Một hôm, trời vừa tạnh mưa, Thỏ trắng liền tung tăng chạy vào rừng để hái hoa. A, nó phát hiện một cây nấm rất to mọc dưới gốc cây dương cổ thụ...

Người mẹ và Thần Chết

Bà mẹ chạy ra ngoài, hớt hải gọi con. Suốt mấy đêm ròng thức trông con ốm, bà vừa thiếp đi một lúc, Thần Chết đã bắt nó đi...

Quạ và đàn bồ câu

Quạ thấy đàn bồ câu được nuôi ăn đầy đủ, không phải đi kiếm thức ăn, không phải ăn xác thối, nó bôi trắng lông mình rồi bay vào chuồng bồ câu.