Buổi sáng, ông Mặt Trời như chiếc mâm lửa từ từ nhô lên ở phía đằng đông.
Trên giàn mướp, một đàn Ong với những chiếc giỏ thắt bên hông trông thật xinh xắn, đang say sưa lấy mật thì bỗng cả giàn mướp bị đung đưa thật mạnh. Và “Rầm” những chiếc giỏ mật nặng trĩu rơi ào xuống đất, mật đổ ra tung toé. Đàn Ong tròn mắt lên khi nhìn thấy một con Rùa với chiếc mai căng tròn nhẵn thín, đang cuộn tròn lăn đi cùng mấy vòng dây mướp cuốn quanh người.
Một chú Ong to giọng quát:
– Rùa kia mi làm cái trò gì thế, đổ hết mật của chúng ta rồi.
Nghe Ong nói, đàn Kiến Đỏ nhả miệng ra khỏi người Rùa, nhảy phịch xuống đất.
Một chú Kiến Đỏ nói:
– Nó làm đổ mật của các cậu à? Nó vừa phá nhà của chúng tớ, chúng tớ liền đốt cho.
Rùa đỏ mặt ấp úng:
– Tôi xin lỗi các bạn, tôi không cố ý, chỉ vì nước nóng quá tôi mới bò lên. Tôi không biết đấy là nhà Kiến Đỏ nên tôi đã…
Một chú Kiến Đỏ to giọng:
– Lỗi! Lỗi cái gì, lần sau mà còn phá nhà của người ta nữa thì đừng có trách.
Đàn Kiến bực tức bỏ đi. Rùa nhìn đàn Ong ấp úng:
– Tôi sẽ lấy mật đền các bạn.
Trên cành mướp, một cô Ong bĩu môi:
– Cái chân tay mày cụt ngủn thế kia thì làm được cái gì mà đền mới chả không.
Một chú Ong khác:
– Cái đồ chậm chạp như ngươi thì có cả đời cũng chẳng lấy đủ mật để đền chúng ta đâu.
– Tôi… Tôi sẽ cố…
Một con Ong khác mặt mũi đỏ gay nhảy vù vào mặt Rùa. Lập tức cả đàn Ong tức tối lao vào vây chặt lấy Rùa đốt túi bụi. Rùa sợ hãi lăn tròn, giật lùi và rơi tõm xuống sông.
Trưa, trời đang nắng gay gắt thì mây đen ùn ùn kéo về. Trời tối sầm lại. Những tia chớp loé lên kèm theo là những tiếng nổ kinh hoàng. Mưa trút xuống, nhà Kiến Đỏ bị vỡ tung ra. Đàn Kiến rồng rắn kéo nhau vào một hốc cây khô để nấp. Gió thổi mạnh, những cành cây phất lên quật xuống. Trên bẹ cau, cả đàn Ong bám chặt vào tổ, miệng kêu: “Ôi! Ôi!…”. Rồi một cơn gió xoáy mạnh, bẻ tung bẹ cau xoáy lên trời, tổ Ong bị rời ra khỏi bẹ lá, rơi “Bộp” xuống đất vỡ tung toé. Cả đàn rét run cầm cập, con nọ rúc vào con kia kêu khóc ầm ĩ.
Trong hốc cây, đàn Kiến ngó đầu ra:
– Các bạn ơi! Lại đây mà ẩn cùng chúng tôi.
Đàn Ong cố cất cánh lên nhưng không sao bay được, đàn Kiến liền đẩy ra một cành củi dài cho đàn Ong bám vào rồi hò nhau kéo. Nhưng mưa to, gió lớn, đàn Ong cứ bám được vào thì lại bị hất tung ra, chúng càng sợ hãi kêu cứu.
Dưới sông, nước đục ngầu, Rùa ngoi lên khỏi mặt nước. Nghe tiếng kêu cứu, Rùa nghển cổ nhìn lên rồi vội vàng vừa chạy lại vừa kêu cứu:
– Kìa! Các bạn Ong mau lại đây tôi che mưa cho.
Thấy đàn Ong nhìn mình với vẻ ngại ngùng, Rùa liền giục:
– Thôi! Chuyện cũ bỏ qua, mau mau tránh mưa kéo ốm hết bây giờ.
Đàn Ông lần lượt bò lại. Rùa kiễng chân lên, chiếc mai Rùa như một mái nhà hình tròn ngự trên bốn chiếc cột chân vững chắc.
Gió vẫn ào ào, cây cối ngả nghiêng. Chiếc nhà Rùa từ từ di chuyển, bốn cột chân đàn Ong bám chặt. Mưa vẫn rơi lộp bộp trên mái,
Đàn Kiến ngó đầu lặng lẽ nhìn với vẻ hối hận. Rùa đưa đàn Ong lại tới hốc cây, đàn Kiến ùa ra kéo đàn Ong vào. Và khi con Ong cuối cùng vừa bước lên hốc cây thì “ùa” một cái, cơn lũ ào tới. Rùa ngụp xuống nổi lên cố giữ chặt gốc cây. Nước chảy ồ ạt. Những tảng đá to bằng cái chum cũng bị cuốn đi, tất cả bị cuốn phăng tới dòng nước xoáy. Đúng lúc Rùa cố ngoi người lên đẩy gốc cây ra khỏi dòng xoáy nguy hiểm thì một tảng đá to gồ ghề sắc cạnh cuộn tới lăn đúng vào mai Rùa. Gốc cây giạt ra khỏi dòng xoáy cũng là lúc tiếng vỡ “Độp” vang lên. Mai Rùa bị vỡ bắn tung ra. Rùa đau đớn quằn quại, bàn tay run lên cầm cập từ từ buông khỏi gốc cây rồi chìm nghỉm.
Một lúc sau gió dịu hẳn, mưa ngớt dần, nước đã rút. Một con Kiến mặt mũi hốc hác ngó đầu ra:
– Ô! Hết bão lũ rồi, chúng ta ra ngoài đi.
Một con Ong vừa bò ra vừa nói:
– Hôm nay mà không có bạn Rùa thì…
Một con Kiến khác:
– Chúng ta ra cảm ơn bạn ấy đi.
Cả đàn Ong lẫn Kiến lần lượt chui ra. Chúng đưa mắt nhìn quanh không thấy Rùa đâu cả. Chúng đưa tay lên mồm loa tỏa ra mọi phía gọi: “Rùa ơi! Bạn… ở… đâu?”.
Dưới vũng nước Rùa nằm im, mắt nhắm tịt. Một chú Ong đã nhìn thấy và ngay lập tức cả bầy Ong, Kiến kéo tới. Chúng bám vào nhau cùng kéo Rùa lên. Chúng hô hấp nhân tạo [1] cho Rùa nhưng Rùa vẫn nằm im bất động. Một chú Kiến khóc giọng nghẹn ngào
– Bị mất mai thế kia thì bạn ấy làm sao mà sống được.
Một cô Ong bảo:
– Thế chúng ta mau tìm cái mai về cho bạn ấy đi.
Thế là tất cả bầy đàn Ong và Kiến tản đi. Một cô Ong đã tìm thấy chiếc mai, cô đưa tay lên vẫy các bạn:
– Các bạn ơi chiếc mai của bạn ấy đây rồi.
Ngay lập tức cả bầy Ong, Kiến xúm lại. Một chú Kiến tròn mắt lên:
– Ôi! Chiếc mai của bạn ấy bị vỡ tan rồi làm sao bây giờ?
Một cô Ong vừa nhanh tay nhặt mảnh vỡ vừa nói:
– Các bạn cứ mau nhặt về, rồi họ Ong nhà tôi sẽ có cách.
Tất cả cùng xúm lại, mảnh lớn thì hò nhau ì ạch cùng khiêng, mảnh nhỏ thì ghé lưng cõng. Chỉ một lát sau những mảnh vỡ to nhỏ như những hình lục giác [2] đã được khuân về. Chúng nhanh tay vần lên lưng Rùa. Bầy Ong xúm lại, chúng thay nhau ghé người nhả sáp gắn kết hết mảng này tới mảng khác. Và rồi mấy mảnh vỡ cuối cùng đã được gắn lại, chân tay Rùa khẽ cử động. Có tiếng thở nhè nhẹ, đôi mắt Rùa chớp chớp rồi từ từ mở ra. Rùa nhìn các bạn rồi toét miệng cười. Tất cả cùng nhảy lên sung sướng:
– A! Bạn Rùa sống lại rồi! Sống lại rồi!
Tất cả cùng nắm tay nhau nối thành vòng tròn múa hát.