Phép tính chia

Hương có hai chị em. Hương lên tám, là chị. Còn cậu em tên là Dũng, lên sáu. Bố Hương làm ở một viện khoa học. Còn mẹ Hương là giáo viên mẫu giáo. Không biết có phải vì nhà nghèo không mà Hương rất ngoan, biết nhường nhịn và rất yêu em.

Ở trường, Hương là một học sinh giỏi toán nhất lớp. Mới học lớp Một mà Hương đã làm được một số bài toán lớp Hai, lớp Ba. Vậy mà một hôm chỉ một phép tính chia rất đơn giản nhưng Hương làm mẹ phải bật cười. Hôm ấy vào một chiều chủ nhật, Hương nài bố:

– Bố ơi bố! Bố kể chuyện đi!

Thường chiều chủ nhật nào cũng vậy, bố đều dành một ít thì giờ chơi với hai chị em Hương. Những lúc như thế, khi thì bố kể chuyện, khi thì bố ra những bài toán hoặc câu đố, đố hai chị em Hương giải. Nhưng hôm nay bố lại ra toán bằng những chiếc kẹo. Bố đưa ra 5 chiếc kẹo và đố Hương:

– Bố có 5 chiếc kẹo đây, cho 2 chị em. Hương chia xem mỗi đứa được mấy chiếc.

Hương nhận 5 chiếc kẹo. Không phải nghĩ ngợi lâu, cô bé nói luôn:

– Em Dũng được ba, con được hai. Đúng không bố?

Mẹ cười:

– Phép chia có số dư cơ mà, con quên rồi à?

Hương nhìn mẹ:

– Nhưng mà, em Dũng bé hơn con?

Mẹ xúc động, nói:

– Ra thế!

Còn bố thì kéo Hương vào lòng, xoa đầu khen:

– Con gái của bố giỏi lắm! Muốn chia công bằng, trước hết phải nghĩ đến người khác đã, đúng không con?'

Mẹ con nhà Chuối

Gió ào qua khu vườn. Chuối con run rẩy nép sát vào mẹ. Lớn tướng rồi mà nó vẫn chưa hết sợ cái lão Gió bấc có ngọn roi giá buốt này. Tấm áo mỏng tang trên mình nó chưa đủ che kín thân.

Giọng quê hương

Thuyên và Đồng rời quê hương đã mấy năm. Một hôm hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên.

Cây gạo cõng mặt trời

Dòng sông nhỏ chảy qua làm cánh đồng lúa bị tách làm đôi. Đường tách ấy, mùa hè nhuốm màu tím ngát của hoa bèo, mùa thu chuyển màu nước xanh biếc mây trời, mùa đông soi bóng những mảng lá vàng...

Ếch mẹ may quần áo

Ếch mẹ ngồi bên bờ ao khóc thút thít, thì ra là những đứa con nhỏ của nó đã bị dòng nước cuốn đi mất rồi. Cóc mẹ nhìn thấy thế mới nói: Cô Ếch à, đừng khóc nữa, phải giữ gìn sức khỏe của mình nữa đấy...

Quân pháp Lam Sơn

Đầu mùa xuân năm Ất Tị (1425), nghĩa quân Lam Sơn của Lê Lợi đã lần lượt giải phóng hết các huyện của Nghệ An. Khi tiến đến đất Thanh Chương ngày nay, nghĩa quân được nhân dân trong vùng nô nức đem rượu thịt ra đón mừng.

Khuất phục tên cướp biển

Tên chúa tàu ấy cao lớn, vạm vỡ, da lưng sạm như gạch nung. Trên má hắn có một vết sẹo chém dọc xuống, trắng bệch. Hắn uống lắm rượu đến nỗi nhiều đêm như lên cơn loạn óc, ngồi hát những bài ca man rợ.

Nhà bác học Ga-li-lê

Khi còn là giáo sư toán ở trường đại học Pi-dơ, một hôm Ga-li-lê thấy người ta dạy cho sinh viên: vật nặng không bao giờ rơi nhanh hơn vật nhẹ.

Cả nhà đều làm việc

Cả nhà ai cũng làm việc. Này nhé, anh Trâu to lớn theo bố đi cày. Chị Đòn Gánh dẻo dai thì giúp mẹ gánh mạ ra đồng. Đến ông MặtTrời cũng làm việc. 

Khỉ Con biết vâng lời

Một buổi sáng, Khỉ mẹ dặn Khỉ con xuống núi đi hái trái cây. Khỉ con mang giỏ trên lưng, rong chơi trên đường đi và quên mất lời mẹ dặn. Khỉ con thấy chó Thỏ đang đuổi bắt Chuồn Chuồn.