Quê ai đẹp nhất?

Một con Ếch đã sống từ lâu bên sườn dốc. Nó mơ ước đến một ngày nào đó sẽ đi du lịch một chuyến đến kinh thành. Một con Ếch sống ở kinh thành lại ngày đêm mơ ước được xuống vùng sườn dốc. Thế là, chúng lên đường đi du lịch. Chúng gặp nhau trên đỉnh núi Thiên Vương.
- Chào anh ! Tôi là Ếch ở sườn dốc.

- Ô, chào anh ! Tôi ở kinh thành.

Chúng cùng ngồi nghỉ trên đỉnh núi. Vui miệng, chúng đem mọi chuyện đông tây kim cổ ra kể cho nhau nghe, rồi không ngớt khoe về quê hương của mình.

- Ở chỗ chúng tôi - Ếch sườn dốc kể - có thể nhìn thấy cả đại dương bao la, người ta bảo chỗ tôi là đẹp nhất ở Nhật Bản đấy.

- Ồ, không ! Ở kinh thành còn nhìn thấy những ngọn núi cao. Kinh đô mới là nơi đẹp nhất của Nhật Bản.

Chúng tranh cãi hồi lâu, chẳng con nào chịu thua con nào. Sau cùng, chúng quyết định cùng trèo lên chỗ cao nhất nhìn về quê hương của nhau, rồi mới phân thắng bại. Quyết định thế rồi cả hai cùng nắm tay nhau, kễng chân nhìn tít tận ra xa. Nhưng chúng quên mất rằng đôi mắt của chúng vốn có góc nhin rất rộng, nên nhìn đằng sau lại cứ tưởng ở trước mắt. Thành thử, Ếch sường dốc tưởng nhìn về kinh thành nhưng hóa ra lại là nhìn về sườn dốc. Và Ếch kinh thành thì ngược lại. Chúng cứ giương to mắt mà nhìn về quê hương của bạn nhưng kì thực lại là đang nhìn quê mình. Và rồi chúng ngạc nhiên khi thấy quê bạn giống quê mình đến thế. Chúng thở dài biết thế chẳng đi cho đỡ tốn sức vì ở đâu chả giống ở đâu.

Chúng tạm biệt nhau quay về nhà. Từ đó về sau chúng luôn tâm niệm: sườn dốc và kinh thành vốn chẳng khác gì nhau, hãy yên tâm ở chốn quê hương!

Một trí khôn hơn trăm trí khôn

Một buổi sáng trời quang mây tạnh, đôi bạn dạo chơi trên đồng cỏ. Chúng đi sóng đôi với nhau, nhởn nhơ ngắm trời ngắm đất. Ánh mặt trời chiếu trên thảm cỏ non làm cho những giọt sương long lanh như những hạt ngọc...

Người viết sử và quan tề tướng

Ngày xưa ở bên Trung Quốc, vua nước Tấn là Tấn Linh Công định giết tề tướng Triệu Thuẫn. Thuẫn hay tin định trốn ra nước ngoài thì người cháu là Triệu Xuyên khuyên đừng đi vội, hãy tạm lánh ra ngoại thành.

Chiếc áo len

Năm nay, mùa đông đến sớm. Gió thổi từng cơn lạnh buốt. Đã hơn một tuần nay, Lan thấy Hòa có chiếc áo len màu vàng thật đẹp. Áo có dây kéo ở giữa, lại có cả mũ để đội khi gió lạnh hoặc mưa lất phất. Lan đã mặt thử, ấm ơi là ấm.

Thỏ hồng chảnh chọe

Xưa thật xưa, trên hòn đảo nọ có rất nhiều động vật, chim chóc sinh sống, trong đó có gia đình nhà Thỏ Hồng. Khi Thỏ Hồng đến tuổi đi học, mẹ sắm cho Thỏ Hồng một chiếc cặp màu vàng thật xinh.

Rất nhiều mặt trăng

Ở vương quốc nọ có một cô bé xinh xinh chừng năm, sáu tuổi. Bé xíu như vậy, nhưng cô lại là công chúa. Một lần, công chúa ốm nặng. Nhà vua rất lo lắng. Ngài hứa tặng cô con gái bé nhỏ bất kì thứ gì cô muốn, miễn là cô khỏi bệnh.

Cu Tỏn

Con rạch Cái Gia khá rộng, nước từ sông chảy vào ra cùng hai buổi lớn, ròng. Cứ mỗi năm nghỉ hè, thằng Bách lại về đây chơi suốt một tháng.

Cậu bé Niu-tơn

Sinh ra trong một gia đình nông dân ở Anh, năm 12, cậu bé Niu-tơn mới được ra thành phố đi học. Thoạt đầu, cậu chỉ là một học trò bình thường.

Trên đường đến nhà lao

Bầu trời Côn Đảo trong buổi bình minh rất đẹp. Con đường từ Bến Đầm đến nhà lao uốn quanh bờ biển, men theo triền núi, bên trên là cây cối um tùm, bên dưới là sóng trắng vỗ bờ đá dựng.

Hơn một nghìn ngày vòng quanh trái đất

Ngày 20 tháng 9 năm 1519, từ cảng Xê-vi-la lớn giong buồm ra khơi. Đó là hạm đội do Ma-gien-lăng chỉ huy, với nhiệm vụ khám phá con đường trên biển dẫn đến những vùng đất mới.