Quê ai đẹp nhất?

Một con Ếch đã sống từ lâu bên sườn dốc. Nó mơ ước đến một ngày nào đó sẽ đi du lịch một chuyến đến kinh thành. Một con Ếch sống ở kinh thành lại ngày đêm mơ ước được xuống vùng sườn dốc. Thế là, chúng lên đường đi du lịch. Chúng gặp nhau trên đỉnh núi Thiên Vương.
- Chào anh ! Tôi là Ếch ở sườn dốc.

- Ô, chào anh ! Tôi ở kinh thành.

Chúng cùng ngồi nghỉ trên đỉnh núi. Vui miệng, chúng đem mọi chuyện đông tây kim cổ ra kể cho nhau nghe, rồi không ngớt khoe về quê hương của mình.

- Ở chỗ chúng tôi - Ếch sườn dốc kể - có thể nhìn thấy cả đại dương bao la, người ta bảo chỗ tôi là đẹp nhất ở Nhật Bản đấy.

- Ồ, không ! Ở kinh thành còn nhìn thấy những ngọn núi cao. Kinh đô mới là nơi đẹp nhất của Nhật Bản.

Chúng tranh cãi hồi lâu, chẳng con nào chịu thua con nào. Sau cùng, chúng quyết định cùng trèo lên chỗ cao nhất nhìn về quê hương của nhau, rồi mới phân thắng bại. Quyết định thế rồi cả hai cùng nắm tay nhau, kễng chân nhìn tít tận ra xa. Nhưng chúng quên mất rằng đôi mắt của chúng vốn có góc nhin rất rộng, nên nhìn đằng sau lại cứ tưởng ở trước mắt. Thành thử, Ếch sường dốc tưởng nhìn về kinh thành nhưng hóa ra lại là nhìn về sườn dốc. Và Ếch kinh thành thì ngược lại. Chúng cứ giương to mắt mà nhìn về quê hương của bạn nhưng kì thực lại là đang nhìn quê mình. Và rồi chúng ngạc nhiên khi thấy quê bạn giống quê mình đến thế. Chúng thở dài biết thế chẳng đi cho đỡ tốn sức vì ở đâu chả giống ở đâu.

Chúng tạm biệt nhau quay về nhà. Từ đó về sau chúng luôn tâm niệm: sườn dốc và kinh thành vốn chẳng khác gì nhau, hãy yên tâm ở chốn quê hương!

Bé Mai đã lớn

Bé Mai rất thích làm người lớn. Bé thử đủ mọi cách: bé đi dép của mẹ, bé cài trâm lên mái tóc theo kiểu của cô. Bé lại còn đeo đồng hồ tay nữa. Nhưng chẳng có kết quả. Mọi người chỉ nhìn bé, cười chế giễu.

Bé Nam và con rùa Hồ Gươm

Bé Nam đang đứng tránh mưa trong một cái tháp nhỏ ở một góc bờ Hồ Gươm gần ngã tư đường Tràng Thi và đường Lê Thái Tổ...

Đốt cháy đồng lúa chín

Ngày xưa có một cụ già sống trên một ngọn núi cao ở Nhật Bản. Chung quanh nhà cụ, ruộng nương bằng phẳng và phì nhiêu. Ruộng nương đó thuộc về cư dân của một làng nhỏ dưới chân núi dọc ven biển.

Trần Quốc Toản ra quân

Sáng hôm ấy, Trần Quốc Toản dậy sớm từ biệt mẹ già: Con đi phen này thề sống chết với giặc. Bao giờ đất nước được yên, con mới trở về…

Giọng quê hương

Thuyên và Đồng rời quê hương đã mấy năm. Một hôm hai anh rủ nhau đi chơi thật xa, nhưng đến giữa trưa thì lạc mất đường về. Hai người phải ghé vào quán gần đấy để hỏi đường, luôn tiện để ăn cho đỡ đói. Cùng ăn trong quán ấy có ba thanh niên.

Hạt mầm thần kỳ

Hôm nay là ngày cuối tuần, nhưng cả bố và mẹ đều phải đi làm nên An Đông phải ở nhà một mình. Trước khi đi, bố mẹ dặn - Con ở nhà chơi ngoan nhé, đừng nghịch đồ đạc linh tinh, không cẩn thận là sẽ gặp nguy hiểm đấy...

Ông chủ cửa hàng bánh kẹo

Tại vùng Tơ-lan-păng có một cửa hàng bánh kẹo nổi tiếng của bác Phơ-lip. Không ai biết cửa hàng này có từ bao giờ, chỉ biết bác Phơ-lip đã nối tiếp nghề nghiệp của cha ông từ ba đời nay, và được nhân dân trong vùng quý mến.

Cha sẽ luôn ở bên con

Năm 1989, tại Ác-mê-ni-a, một trận động đất 8,2 độ rích-tơ đã san bằng nhiều làng mạc, thành phố, giết hại hơn 30 000 người trong vòng chưa đầy bốn phút.

Mưu chú Sẻ

Buổi sớm, một con Mèo chộp được một chú Sẻ. Sẻ hoảng lắm, nhưng nó nén sợ, lễ phép nói: Thưa anh, tại sao một người sạch sẽ như anh trước khi ăn sáng lại không rửa mặt?