Một buổi sáng đẹp trời, Chuột túi mẹ chuẩn bị sang phía rừng bên kia để hái những quả mâm xôi cho món tráng miệng tối nay. Thấy mẹ đi, chuột túi con phụng phịu:
- Con không muốn ở nhà một mình đâu!
Mẹ dỗ dành:
- Mẹ đã nhờ anh Hổ trông con cả ngày nay rồi.
Chuột túi con nhăn nhó:
- Con lớn rồi, không cần người trông nữa đâu!
Mẹ nghiêm nghị:
- Con phải nghe lời mẹ, ở nhà chơi ngoan nhé.
Bỗng có tiếng gõ cửa: Cộc !cộc!
Mẹ ra mở cửa và một chú Hổ nhún nhảy bước vào:
- Xin chào cả nhà – Tôi, Hổ. Xin sẵn sàng phục vụ các bạn!
Bé Chuột túi nói lí nhí:
- Chào anh Hổ!
- Mẹ sẽ về ngay thôi, tạm biệt nhé!
Mẹ hôn Chuột túi con rồi bước ra cửa. Hổ nói với theo:
- Đừng có lo, trông em là việc mà những chàng Hổ làm khéo nhất đấy!
Trong lúc Hổ đang còn suy nghĩ nên làm việc gì trước thì Chuột túi con đã nhanh chóng chuồn ra ngoài cửa.
- Ta có thể tự đi một mình vào rừng mà. Ta đâu có cần người trông coi ta nữa đâu!
Bé Chuột túi tự nhủ như vậy rồi hăm hở tiến vào rừng.
Chuột túi con mải mê nhìn xuống đất để sưu tập những chiếc lá thú vị. Khi bé ngẩng lên thì thấy mình đi lạc mất rồi. Bé khóc mếu máo:
- Đây là đâu thế này? Minh muốn về nhà cơ ! huhuhu!
Lúc này anh bạn Hổ vẫn đang cố gắng tính toán xem sẽ làm gì cho cả ngày hôm nay. Cuối cùng Hổ quyết định:
- Thôi, ta sẽ hỏi xem Chuột túi muốn gì? Nhưng, bé đâu rồi?
Hổ dáo dác tìm khắp nhà rồi nhảy bổ ra đường.
Trên đường đi, Hổ đâm sầm vào bác Cú:
- Cháu xin lỗi! nhưng cháu đang vội quá. Bác ơi! bác có nhìn thấy Chuột túi đâu không?
Bác Cú mỉm cười độ lượng rồi nói:
- Được! Ta sẽ giúp cậu đi tìm chú bé.
Sau một hồi bay vòng vòng tìm kiếm, bác Cú và Hổ cũng tìm thấy Chuột túi con. Bé bám sát theo anh Hổ cho đến khi cả hai sắp đến cây cầu gần nhà. Bỗng Chuột túi con nhảy thoăn thoắt lên trước.
- Quay lại ngay! Bé đi sai đường rồi!
Hổ gọi to.
Chuột túi con đành quay lại, nhưng một lúc sau nó lại len lén quay về phía cây cầu.
- Đi lối này nhanh hơn, Ồ! ta sẽ về nhà trước cho mà coi!
Bé Chuột tự nghĩ rồi tung tăng cắm đầu chạy mải miết.
Vài phút sau, Hổ nghe một tiếng kêu thất thanh:
- Cứu! Cứu em với, anh Hổ ơi!…
Hổ phóng ngay đến chỗ tiếng kêu và thấy Chuột túi con đang đứng giữa cầu với một chân bị kẹt trong một lỗ hổng trên tấm ván gỗ.
- Anh đã biết cái cầu này bị hổng một lỗ mà!
Hổ bảo như vậy, rồi ôn tồn giải thích thêm:
- Vì thế nên ta mới phải đi đường vòng xa hơn một chút để đảm bảo an toàn.
Vừa lúc đó Gấu và Heo con đi tới. Khi biết chuyện, Heo con khuyên:
- Bạn nên nghe lời khuyên của người lớn, kẻo lại gặp nguy hiểm nữa đấy.
Nhưng Chuột túi ta thì không muốn nghe gì nữa vì đã đói bụng lắm rồi!
Trong lúc anh Hổ đang chuẩn bị bữa ăn thì Chuột túi không chờ đợi được nữa. Bé cắt ngay một lát bánh mì rồi leo lên ghế với tay lấy hũ mật trên kệ. Bỗng bé trợt tay, hũ mật đổ ụp xuống ướt cả mình mẩy Chuột túi con!
Hổ lặng thinh lau rửa sạch sẽ cho Chuột túi rồi làm món bánh xăng-uýt cho bữa trưa. Ngồi bên bàn ăn, Chuột túi cúi gằm mặt xuống, lí nhí nói:
- Em xin lỗi anh Hổ!
- Được rồi!
Hổ thở dài, và tiếp:
- Hãy lo lau dọn xong các thứ này, rồi ta chợp mắt một tý.
Mặc dù lo sợ mẹ sẽ giận, nhưng khi mẹ về Chuột túi đã kể hết cho mẹ nghe.
Bà mẹ không những không giận mà còn tươi cười nói:
- Mẹ rất tự hào vì con đã biết nhận lỗi. Mẹ có quà đặc biệt cho con và anh Hổ đây!
Chuột túi con và Hổ cười toe toét đến tận mang tai trước một giỏ quả mâm xôi đầy nhóc của mẹ ….