Tốc độ, góc nhìn và tổn thương

Chiều hôm ấy, do có việc vội nên tôi phóng xe nhanh hơn thường lệ. Đến đoạn đường giao nhau, vì mải suy nghĩ, tôi thoáng giật mình khi thấy một bé gái đi xe đạp đang hướng về phía tôi. Tôi vội giảm tốc độ. Cô bé cũng vội thắng xe lại, nhưng không kịp - xe đạp của em loạng choạng mất thăng bằng đâm ngay vào sau xe tôi. Sau khi đỡ em dậy, nhặt những cuốn tập văng ra khỏi chiếc giỏ xe móp méo, tôi lo lắng hỏi pha chút trách móc:

- Cháu có bị sao không? Cháu qua ngã tư sao không chú ý gì hết? Chú đã thắng lại rồi sao cháu còn đâm vào chú.

Cô bé cắn răng lấy khăn giấy lau vệt máu thấm ra từ vết trầy trên tay áo dài và nói:

-Tại chú đấy chứ! Chú không chịu nhìn mới đúng. Cháu đã thấy chú từ xa. Cháu nghĩ chú đi nhanh như vậy, đường trống - mà chỉ có hai xe thôi thì không thể đâm vào nhau được. Tự nhiên chú đi chậm hơn cháu nghĩ nên cháu mới đâm vào chú.

Tôi xin lỗi em, sửa lại giỏ xe rồi vội lên xe đi tiếp. Trên đường đi, ngẫm lại lời cô bé và tôi thấy rằng chính việc tôi đột ngột giảm tốc độ đã gây ra tai nạn. Đôi khi tôi cảm thấy thất vọng khi những người mà tôi hằng tin tưởng bất ngờ thay đổi. Họ hứa với tôi rằng sẽ thực hiện điều này, sẽ giữ điều nọ nhưng sau đó lại làm khác đi, đôi khi còn làm ngược lại. Tôi đã từng trách sao họ không là chính con người mà tôi quen biết. Và hôm nay, chính suy nghĩ hạn hẹp, một chiều và sự thay đổi tốc độ đột ngột của tôi đã làm tổn thương cô bé. Mỗi sự việc xảy ra đều phải xét trên nhiều góc độ, trong từng hoàn cảnh cụ thể trước khi đưa ra kết luận. Dù mỗi chúng ta suy nghĩ, làm việc và đối xử với nhau trong nhiều không gian, lĩnh vực và cấp độ khác nhau nhưng hãy luôn là chính mình. Làm sao để đừng làm tổn thương nhau, để hướng những suy nghĩ, những ước mơ được cùng chiều.

Family

Tôi va phải một người lạ trên phố khi người này đi qua. “Ồ xin lỗi”, tôi nói.

Chuyện đời thường

Ðây là một câu chuyện đời thường, cảm động của nhà văn khuyết danh (Trung Quốc). Hai nhân vật chính trong truyện đã trải qua những ngộ nhận, bi kịch để cuối cùng nhận ra nhau khi một người không còn nữa trên đời.

Viên kim cương

Một doanh nhân mua được viên kim cương khổng lồ ở Nam Phi, kích thước của nó bằng lòng đỏ trứng gà. Người đàn ông rất buồn vì phát hiện ra một vết nứt bên trong viên đá quý này.

Dù thầy không phải là cha

Hồi đó tôi chỉ là cậu bé 6 tuổi sống cùng cha mẹ ở Los Angeles. Cha tôi là thầy giáo, ông dạy môn văn tại một trường trung học.

Vở “kịch câm” và chai nước

Chiều. Chạy xe rảo quanh trung tâm thành phố, tôi dừng lại bên khoảng công viên nhỏ đối diện cổng chính nhà thờ Đức Bà, mua trái dừa tươi, chầm chậm tận hưởng vị ngọt của nó và ngắm nhìn thành phố giờ tan tầm.

Đừng bao giờ tuyệt vọng

Trong một vụ đắm tàu, chỉ duy nhất một người đàn ông còn sống sót. Sau nhiều ngày lênh đênh trên biển, cuối cùng, anh trồi dạt vào một đảo hoang.

Mọi thứ rồi cũng sẽ qua

Một ngày nọ, Vua Salomon bỗng muốn làm bẽ mặt Benaiah, một cận thần thân tín của mình. Vua bèn nói với ông: “Benaiah này, ta muốn ông mang về cho ta một chiếc vòng để đeo trong ngày lễ Sukkot và ta cho ông sáu tháng để tìm thấy chiếc vòng đó.

Đóa hồng

Chị nhìn xuống giỏ hồng – còn năm đóa. Chị bán xôi những ngày lễ nhưng hôm nay bán thêm hoa hồng, lời hơn.

Câu chuyện về những quả táo sâu

Một người đàn ông bị lạc trong một khu rừng rậm đã mấy ngày. Ông vừa mệt mỏi đói khát, lại vừa mất phương hướng và bắt đầu kiệt sức.