Vẫn chưa ngủ dậy

Dumas là nhà văn nổi tiếng người Pháp. Một buổi tối nọ, Dumas và một người bạn là nhà biên kịch đến nhà hát lớn để xem kịch. Đúng hôm đó, nhà hát lại diễn một vở bi kịch do chính người bạn này biên soạn. Dumas nhìn một lượt khắp các hàng ghế khán giả, thấy một người đang ngủ rất say, ngáy khò khò. Dumas liền kéo tay áo của người bạn và nói:

- Nhìn kìa, anh bạn, đó chính là hiệu quả mà vở kịch của anh mang lại đấy!

Tối hôm sau, hai người lại rủ nhau đến nhà hát, lần này, nhà hát sẽ diễn một vở kịch của Dumas. Người bạn vẫn để bụng chuyện tối hôm qua Dumas chế giễu mình, bèn đưa mắt tìm kiếm trong hàng ghế khán giả. Cuối cùng, ông ta cũng nhìn thấy một khán giả đang ngủ. Ông ta hí hửng vỗ vai Dumas, đắc ý nói:

- Nhìn kìa, anh bạn Dumas thân yêu của tôi, hóa ra kịch của anh cũng có thể ru ngủ cho khán giả cơ đấy!

Dumas giả vờ chăm chú quan sát vị khán giả đang say sưa ngủ và nói với bạn mình:

- Ồ, đúng rồi, đây chính là vị khán giả chúng ta thấy tối hôm qua, thì ra anh ta ngủ đến bây giờ vẫn chưa buồn dậy!

 

Trò chuyện cùng bé

Dumas đã dùng một câu chuyện hài hước để chế giễu người bạn thù dai của mình, đúng là rất thông minh phải không bé? Khi chúng ta gặp phải một vấn đề khó khăn nào đó, hãy thử nhìn nhận nó theo một hướng lạc quan, tích cực và hài hước, nó sẽ mang lại hiệu quả không ngờ đấy!

Cái áo hiệp sĩ

Nhà tôi có một cây nhãn tơ. Thân nó mập, chắc lẳn. Tán cây xum xuê tròn. Vào cuối mùa xuân, hàng trăm nhánh non màu nâu sậm đua nhau ngoi lên, vượt các lớp lá xanh um.

Cảm ơn anh hà mã

Dê rủ cún vào rừng chơi, khi quay về thì bị lạc đường.

Nỗi dằn vặt của An-đrây-ca

An-đrây-ca lên 9, sống với mẹ và ông. Ông em 96 tuổi rồi nên rất yếu. Một buổi chiều, ông nói với mẹ An-đrây-ca: "Bố khó thở lắm!..." Mẹ liền bảo An-đrây-ca đi mua thuốc.

Sóc Nâu đi học

Buổi sáng mùa thu hôm ấy, khu rừng nguyên sinh rộn ràng tiếng reo cười của chim muông hoa cỏ và thú rừng… Bởi hôm nay là lễ hội khai trường. Riêng Sóc Nâu đang ở trong một tâm trạng nôn nao khó tả vì đây là lần đầu tiên Sóc Nâu đi học.

Cặp sừng và đôi chân

Mỗi ngày, Hươu đều tự soi mình dưới nước và tự nhủ: “Với cặp sừng lung linh, mình là con hươu đẹp nhất khu rừng”. Nhưng nó lại chẳng hề thích đôi chân chút nào vì cho rằng chúng trông thật xấu xí.

Hai em bé trong rừng rậm

CÓ HAI EM BÉ, một  trai và một gái, đang đến trường. Chúng phải đi qua một khu rừng rậm và đẹp. Trên đường thì nóng và bụi, nhưng trong rừng lại mát và vui.

Có những mùa đông

Có một mùa đông, Bác Hồ sống bên nước Anh. Lúc ấy bác còn trẻ. Bác làm việc cào tuyết trong một trường học để có tiền sinh sống.

Búp Măng non

Bé đã bao giờ mhìn thấy tre chưa? Cây tre mọc thẳng, dáng cao cao, lá nhòn nhọn, trông rất đẹp. Bất kể trời gió lớn mưa to, tre vẫn thẳng vút, không bao giờ ngả nghiêng.

Mai Lan Phương luyện nhãn lực

Mai Lan Phương là diễn viên kinh kịch nổi tiếng Trung Quốc. Thuở nhỏ, Mai Lan Phương rất yếu ớt, ông còn bị cận thị nhẹ, hai mí mắt sụp xuống, hễ ra gió là chảy nước mắt, nhìn hai mắt ông rất dại, chứ không được tinh nhanh như những đứa trẻ khác...