Võ sĩ bọ ngựa

Một ngày thu, mẹ Bọ Ngựa đưa con tới một bụi hoa hồng. Bà chọn một cành hồng còn sót nhiều lá tươi nhất và bảo:

– Con hãy ở lại trong cành cây này. Đói thì đã có lá tươi để ăn. Khát thì con uống sương đọng ban đêm. Mẹ phải sang bên kia sống kiếm ít lương thực về ăn trong những ngày rét mướt sắp đến. Con còn bé, chớ có lân la đi khỏi chỗ này.

Bọ Ngựa hứa vâng lời mẹ. Nhưng mẹ vừa đi khỏi được một lát, nó đã mỉm cười mà nghĩ rằng:

– Ta đã lớn bằng ngần này mà mẹ vẫn coi ta như trẻ con. Thực là buồn cười.

Sáng hôm sau, Bọ Ngựa bỏ đi chơi thật. Nó leo xuống gốc cây, rún căng nhẩy một nhẩy ra khỏi bụi hồng, đi từng bước chững chạc trên bãi cỏ. Mỗi khi nhấc chân lên, nó lại giơ hai càng ra đằng trước, làm điệu múa mênh, gạt đỡ, ra lối ta đây con nhà võ nghệ. Cái mặt thì vênh vác, đưa sang bên nọ, đưa sang bên kia, đê xem có ai ở xung quanh nhìn thấy mình đương đi bằng một dáng oai hùng nhất thiên hạ không.

Đang trịnh trọng đi, bỗng Bọ Ngựa sững lại. Có cái gì đang động đậy trong bụi cỏ trước mặt. Hai cái râu đen thò ra. Thì ra là một chú Châu Chấu Ma đương lừ lừ gặm cỏ.

Mạnh dạn, Bọ Ngựa lên tiếng trước:

– Có phải anh định đọ gươm với ta chăng?

Châu Chấu Ma hỏi lại:

– Bác định làm gì tôi thế?

Bọ Ngựa hầm hầm:

– Làm gì hử?

Nói rồi bổ liền cho Châu Chấu Ma mấy chiếc. Châu Chấu Ma kêu làng nước rầm rĩ lên. Bọ Ngựa khoái chí, không ngờ mình vừa tấn công mà đã thắng lợi nhiều như thế nên càng đánh hăng. Châu Chấu Ma chỉ chúi xuống mà chịu đòn. Nó kêu:

– Ối tôi lạy bác! Tôi lạy bác!

Bọ Ngựa buông Châu Chấu Ma ra, rồi hông hách bảo:

– Ngươi có biết ta là ai không?

Châu Chấu Ma run rẩy:

– Bẩm, bác là Bọ Ngựa.

Bọ Ngựa khoái chí:

– Từ hôm nay, ngươi là đồ đệ của ta. Giờ, ta không muốn ai gọi ta là Bọ Ngựa nữa. Phải gọi ta là võ sĩ Đại Mã ! Nghe rõ chưa?

Hôm sau, Bọ Ngựa oai vệ tới nhà Châu Chấu Ma, thét oang oang :

– Bớ Châu Chấu Ma ! Ta muốn mọi người trong miền này đều phải gọi ta là Đại Mã. Lệnh cho ngươi ngay lập tức đến nhà Bọ Muỗm, bảo với mụ ấy rằng : từ giờ gặp ta thì phải cúi đầu chào và kêu ta là Đại Mã.

Châu Châu Ma vội đến nhà Bọ Muỗm. Còn Bọ Ngựa thì vào nhà Gián Ống.

Gián Ống là loài vật nhát nhất trần gian. Suốt ngày nó đứng ngẩn ngơ trước cửa, hơi có tiếng động là cuống cuồng chạy tụt ngay vào trong ống tổ. Sắ người Gián màu đỏ thâm, bóng loáng, nom trang nhã, sạch sẽ lắm nhung đến gần mới biết thân thể nó hôi hám đến kinh.

Bọ Ngựa đã đến trước nhà Gián Ong, thét lớn:

– Bớ Gián!

Từ trong cùng hang, vẳng ra tiếng lí nhí:

– Ai hỏi gì đấy?

– Ta là Bọ Ngựa, tức Đại Mã đây.

Bấy giờ hai chiếc râu lung lay của Gián mới ló ra. Anh chàng nhát như cáy nhung hay nịnh, vồn vã:

– Thưa, cái biệt hiệu của bác đặt hay thực là hay. Chắc võ nghệ của bác đã tiến nhiều lắm.

Hứng chí, Bọ Ngựa múa hai gươm lên và nhảy linh tinh một hồi cho Gián xem. Bọ Ngựa vừa múa xong thì Châu Chấu Ma ở đâu lù lù chạy đến, điệu bộ vô cùng thảm hại. Hắn lăn quay dưới chân Bọ Ngựa, kêu giời kêu đất khiến Gián tưởng có biến động gì ghê gớm, vội chui tọt vào ống. Châu Chấu Ma kể : hắn đến nhà Bọ Muỗm, truyền lời của võ sĩ Đại Mã thì bị Bọ Muỗm tức giận cắn cụt râu, đánh gãy một càng.

Bọ Ngựa nghe vậy tức khí, co cẳng chạy như bay đến nhà Bọ Muỗm, lớn tiếng quát mắng :

– Bớ Bọ Muỗm ! Ai cho mụ đánh đồ đệ của ta?

Bọ Muỗm đang lúi húi trong vệ cỏ nghe thấy, nhảy xổ ra:

– Nhóc kia, ta quen với mẹ ngươi mà ngươi dám láo với ta thế ư?

Nói rồi, Bọ Muỗm xông vào đánh Bọ Ngựa. Bọ Muỗm khoẻ mạnh, có đôi càng rất sắc, đôi tảng răng rất lớn nên chỉ quần thảo một lát, Bọ Ngựa đã ngã chỏng vó. Bọ Muỗm thấy vậy thương hại, ngừng tay. Bọ Ngựa thừa dịp lồm cồm bò dậy, lui lủi chạy.

Một ngày kia, Bọ Ngựa nghe thấy tiếng đồn Dế Mèn vừa đi du lịch tứ xứ trở về. Danh tiếng nôi như cồn của Dế Mèn khiến cu cậu sốt cả ruột. Cu cậu bèn rủ Châu Chấu Ma và Gián Ông đi du lịch nhưng cả hai đều từ chối, viện cớ không đủ sức theo hầu. Thế là Bọ Ngựa quyết định lên đường một mình. Nó dương dương tự đắc chẳng tưởng chi đến lời mẹ dặn.

Bọ Ngựa đương đi bỗng nghe thấy một tiếng động mạnh trước mặt. Cu cậu ngẩng lên, thấy một con quái vật trông gồ gồ như một viên đá, sắc mình đen sì và bóng loáng chỉ trừ hai cái vạch trắng ở hai bên mắt. Đó là một con Cồ Cộ hay đậu trên những thân cây dừa, cây cau và kêu cồ cộ.

Cồ Cộ hỏi:

– Bọ Ngựa kia, đến đây làm chi?

– Tên ta là võ sĩ Đại Mã. Ta đi du lịch.

– Tên mi là Đại Mã ư? Mi là Bọ Ngựa chứ! Thế mi đi du lịch được bao lâu rồi?

Thấy Cồ Cộ cứ căn vặn như thế, Bọ Ngựa liền thách thức:

– Làm sao ngươi lại được căn vặn ta? Định đấu gươm với ta chăng?

Cồ Cộ cười ha hả:

– Ta thương không nỡ đánh mi nhưng ta sẽ làm cho mi mở mắt ra.

Nói rồi, Cổ Cộ quắp ngang lưng Bọ Ngựa, giương cánh, bay tít lên ngọn cây dừa gần đó. Bọ Ngựa hoảng hồn, rúm cả chân, rúm cả càng, nhắm tịt mắt lại. Bốn xung quanh gió thôi vo vo. cồ Cộ đã ở trên ngọn cây dừa. Nó bảo Bọ Ngựa :

– Muốn sống, muốn tốt, phải quay về ngay với mẹ.

Bọ Ngựa được buông xuống đất, chạy biến ngay về cành hồng cũ, nằm chờ mẹ, không dám lươn vươn đi đâu nữa.

Mươi hôm sau, mẹ nó về. Bọ Ngựa kể cho mẹ nghe chiến công đánh thắng Châu Chấu Ma và Gián Ống khi mẹ vắng nhà. Mẹ nó mỉm cười bảo:

– Tưởng con thắng được ai chứ thắng Châu Chấu Ma và Gián Ống thì có gì vẻ vang.

Bọ Ngựa nghe vậy tiu nghỉu.

Mẹ nó nói tiếp:

– Con còn chưa kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe. Hai bác Bọ Muỗm và Cồ Cộ nê mẹ, thương con nên chỉ dạy dỗ để con mở mắt ra thôi. Ngày mai, mẹ sẽ dẫn con đến nhà hai bác để xin lỗi.

Nghe mẹ nói, Bọ Ngựa đứng ngẩn mặt. Rồi hai hàng nước mắt rưng rưng. Chú Bọ Ngựa bé con mà hợm mình đã biết hối lỗi.

Bác Hồ là thế đấy

Thời chống Mỹ, một buổi trưa, Hồ Chủ tịch đang chuẩn bị nằm nghỉ thì cần vụ vào báo cáo là Bác có khách. Khách là một cụ già ở Hưng Yên. Cùng đi với cụ có một vị lãnh đạo tỉnh. Trên xe còn có một thùng cá khá nặng.

Mùa hè giầy đi đâu?

Đầu mùa hè các đồ vật chơi trò trốn tìm. Viên Bi trốn kĩ đến nỗi trời tối mà không ai tìm được Bi cả. Viết Chì vẽ một cây Đèn Pin để đi tìm Bi. Đèn soi vào góc bàn, hộc tủ, túi áo, xó nhà và soi cả trong kẹt cửa nữa...

Quạ và đàn bồ câu

Quạ thấy đàn bồ câu được nuôi ăn đầy đủ, không phải đi kiếm thức ăn, không phải ăn xác thối, nó bôi trắng lông mình rồi bay vào chuồng bồ câu.

Những đứa trẻ lười biếng

Mùa đông lạnh giá đã đến, phải ở nhà một mình, Thỏ con cảm thấy rất buồn chán. Đúng rồi, mình phải đi tìm bạn mới được - Thỏ con thầm nghĩ...

Cậu bé Niu-tơn

Sinh ra trong một gia đình nông dân ở Anh, năm 12, cậu bé Niu-tơn mới được ra thành phố đi học. Thoạt đầu, cậu chỉ là một học trò bình thường.

Nguyên phi Ỷ Lan

Sử chép rằng vua Lý Thánh Tông đã ngoài 40 tuổi nhưng chưa sinh được hoàng tử, lấy làm lo lắng lắm, bèn đi cầu tự ở khắp nơi. Lần ấy, vua về thăm chùa ở Thổ Lỗi (nay thuộc huyện Gia Lâm, ngoại thành Hà Nội).

Ván cờ đầu xuân

Mới mười ba tuổi mà thằng Hiển đa nổi danh là một tay cao thủ cờ tướng. Thoạt đầu thằng Hiển tập chơi với anh nó ở nhà, rồi do mê cờ, nó mua thêm sách dạy đánh cờ tướng về nghiên cứu các thế “độc chiêu”.

Dẹp tình riêng vì nghĩa lớn

Hưng Đạo Vương Trần Quốc Tuấn (1232 – 1300) là một vị anh hùng dân tộc lỗi lạc. Ông được nhân dân tôn là Thánh (Đức Thánh Trần), đời đời thờ phụng không phải chỉ vì tài năng quân sự kiệt xuất và những chiến thắng lẫy lừng

Bàn tay mẹ

Bình yêu nhất là đôi bàn tay mẹ. Tay mẹ không trắng đâu. Bàn tay mẹ rám nắng, các ngón tay gầy gầy, xương xương. Bình rất thích áp hai bàn tay của mẹ vào má. Hai bàn tay xoa vào má cứ ram ráp nhưng không hiểu sao Bình rất thích.