Abraham Lincoln

Abraham Lincoln sinh ra trong một gia đình nông dân. Khi Lincoln còn nhỏ, gia đình cậu rất nghèo. Không có tiền đi học, ngày ngày Lincoln phải theo cha đi khai khẩn đất hoang và trồng trọt. Mỗi khi đi làm, Lincoln thường mang một cuốn sách theo bên mình. Khi ngồi nghỉ, cậu thường vừa ăn bánh mì, vừa đọc sách rất chăm chú. Buổi tối, cậu thường ngồi đọc sách thâu đêm suốt sáng dưới ánh đèn leo lét.

Khi lớn hơn một chút, cậu thiếu niên Lincoln quyết định rời khỏi nhà và một mình mưu sinh ở bên ngoài. Cậu không nề hà bất kì công việc gì, khi thì làm thủy thủ, nhân viên bán hàng; khi thì làm người đưa thư, giao bưu phẩm, đo đạc đất đai; nhiều lúc còn phải làm cả những công việc nặng nhọc như đốn củi, bổ củi nữa. Cho dù làm bất kì công việc gì, Lincoln cũng rất có trách nhiệm, trung thực và giữ chữ tín. Hơn mười tuổi, cậu làm nhân viên bán hàng trong một cửa tiệm tạp hóa. Một hôm, một người khách hàng trả cậu tiền chẵn. Để có tiền trả lại cho khách, cậu đã phải chạy mười mấy dặm đường mới đổi được tiền. Một lần khác, cậu bé Lincoln phát hiện mình cân thiếu cho khách hai lạng trà, vậy là cậu liền chạy bộ mấy dặm đến tận nhà khách hàng và trao tận tay họ số trà còn thiếu. Chính vì sự trung thực, chăm chỉ và khiêm tốn đó mà đi đến đâu, cậu bé Lincoln cũng được mọi người yêu quý.

Năm 1834, khi mới 25 tuổi, Lincoln đã được bầu làm Nghị viên của bang Illinois, và đó cũng là bước khởi đầu cho sự nghiệp chính trị của chàng trai trẻ. Năm 1835, Lincoln đã vượt qua kì kiểm tra trở thành luật sư. Để trở thành một luật sư giỏi, Lincoln mua rất nhiều sách luật về nghiền ngẫm và tự học. Nhờ sự thông hiểu luật pháp và tài hùng biện của mình mà Lincoln đã trở nên rất nổi tiếng, rất nhiều người đã nhờ cậu bào chữa. Tuy nhiên, Lincoln có một quy tắc làm việc riêng, đó là chỉ bào chữa cho những người chính nghĩa mà thôi. Có khi thân chủ của Lincoln là những người dân nghèo, không đủ tiền thuê luật sư nhưng chỉ cần họ làm đúng thì Lincoln vẫn đứng về phía họ. Một lần, có một người nhà giàu mời Lincoln biện hộ cho mình, sau khi nói chuyện với người đó, Lincoln phát hiện ra anh ta chỉ giả vờ làm người tốt mà thôi, thế là Lincoln nói với vị khách hàng:

- Rất xin lỗi, nhưng tôi không thể giúp ngài bào chữa vụ này được, vì hành vi của ngài xét cho cùng rất xấu.

Người kia nói:

- Ngài Lincoln, tôi muốn ngài giúp tôi trong vụ kiện này, chỉ cần ngài giúp tôi thắng kiện thì muốn bao nhiêu thù lao tôi cũng trả cho ngài.

Lincoln nghiêm túc nói:

- Chỉ cần dùng một chút khả năng biện hộ trước tòa là ngài có thể thắng kiện, nhưng bản thân vụ kiện này đã không công bằng, giả sử tôi nhận lời biện hộ cho ngài thì khi tôi đứng trước tòa, tôi sẽ tự nói với mình rằng: “Lincoln, ngươi đang nói dối đấy!” Chỉ khi con người ta đánh mất lương tâm thì mới có thể nói ra những lời dối trá mà thôi. Tôi không thể đánh mất lương tâm của mình, cũng không thể nói dối được. Chính vì thế, xin ngài hãy mời vị luật sư khác giỏi hơn, còn tôi không có năng lực để giúp ngài đâu.”

Nghe những lời nói của Lincoln, người khách hàng giàu có không nói gì, lẳng lặng rời khỏi văn phòng.

Lincoln không chỉ là một người chính nghĩa, mà còn rất có khiếu hài hước nữa. Khi còn nhỏ, trong một kì thi, thầy giáo hỏi cậu:

- Em muốn trả lời một câu hỏi khó, hay là hai câu hỏi dễ?

Lincoln tự tin nói:

- Em chọn một câu hỏi khó ạ. 

- Vậy thầy hỏi em, trứng gà ở đâu mà ra?

- Gà đẻ ra trứng ạ.

Thầy giáo lại hỏi tiếp:

- Vậy gà ở đâu mà ra?

- Thưa thầy, đây là câu hỏi thứ hai rồi ạ.

Lincoln cười, trả lời. Thầy giáo cũng không thể bắt bẻ được cậu nữa.

Khi còn làm luật sư, trong một lần tranh luận trước tòa, luật sư của đối phương cứ lặp đi lặp lại một luận cứ hàng tiếng đồng hồ, khiến người nghe không khỏi chán nản và bực bội. Mãi một lúc lâu sau mới đến lượt Lincoln biện hộ cho bị cáo. Anh bước lên trước tòa, cởi áo khoác ra, để lên bàn, sau đó cầm cốc nước, đưa lên miệng uống. Sau đó, Lincoln mặc áo khoác vào, lại cởi ra, để lên bàn, lại cầm cốc nước lên uống, sau đó lại mặc áo vào... Cứ thế lặp đi lặp lại tới năm, sáu lần. Những người có mặt ở tòa hôm đó cười nghiêng ngả, chỉ mình Lincoln là không nói gì. Khi những tràng cười đã dứt, Lincoln mới bắt đầu lời biện hộ của mình.

Dúi con nói sai rồi

Mùa xuân đã đến với khu rừng nhỏ, các loài động vật trong rừng đều đang bận rộn trang hoàng lại nhà cửa. Dúi con cũng tất tả đi mua gỗ lát sàn nhà, mua gạch men để làm đẹp cho ngôi nhà của mình...

Lựa lời mà nói

Một ngày kia, một ông lão loan truyền tin đồn rằng người hàng xóm của ông là một tên trộm. Kết quả là  chàng trai trẻ hàng xóm bị cảnh sát bắt...

Học như cuốc kêu mùa hè

Ngày xưa, Chích Chòe và Cuốc cùng học một lớp. Chích chòe tuy nhỏ nhưng ngoan ngoãn, chăm chỉ học hành nên được cô giáo yêu, các bạn mến, bố mẹ thương.

Cái miệng của Ếch con

Có một chú Ếch con sống trong một cái ao nọ. Chú ta có một cái miệng rất rộng và bắt mồi cũng rất giỏi. Ếch con và Én con là bạn thân của nhau. Một bạn thì biết bay và có thể bắt côn trùng trên cao...

Bức tranh cụ già ngồi câu cá

Vào đầu tháng 3 năm 1958, cửa hàng cụ Chinh bỗng dưng tấp nập hẳn lên. Khách đến mua tranh, đặt tranh không lúc nào ngớt. Ai cũng năn nỉ đòi mua cho kì được bức tranh “Cụ già câu cá”.

Mèo Vàng thi hát

Cứ đến kỳ ông trăng trở lại trên bầu trời, như chiếc đĩa bằng bạc xinh xẻo, tỏa ánh sáng mát dịu trên làng mạc, cây cỏ, thì các con vật trong làng lại rủ nhau ra gốc đa thi hát.

Chiếc đồng hồ

Năm 1954, các cán bộ đang dự hội nghị tổng kết ở Bắc Giang thì có lệnh Trung ương rút bớt một số người đi học lớp tiếp quản Thủ đô. Ai nấy đều háo hức muốn đi. Nhất là những người quê Hà Nội.

Thầy giáo mới

Thầy giáo mới ngay từ sáng hôm nay đã làm cho tất cả chúng tôi rất thích.

Cái cò đi đón cơn mưa

Một hôm, Cò Trắng đang tha thẩn bên bãi sống thì gặp đàn Kiến cỏ. Ơ kìa, sao Kiến lại kéo nhau chạy ngược vào trong đê thế? Cò ngơ ngác hỏi một chị Kiến đang khênh bọc trứng.