Ca-rơ hối lỗi

Ca-rơ là một con chó săn có nhiều tật xấu. Nó không chỉ đuổi bắt cừu và gà mái mà còn hay vào rừng bắt thỏ và gà rừng non nữa. Chủ nó ghét nó, mời bác gác rừng đến, bảo rằng mình không muốn nuôi con chó ây nữa, nhờ bác mang nó vào rừng bắn chết đi.

Ca-rơ thông minh lắm. Lúc bác gác dắt nó qua rừng, nó hiểu rất rõ việc gì sẽ xảy đến với mình, nhưng nó không cúi đầu, cũng không quặp đuôi giữa hai cẳng, mà vẫn ra vẻ vô tư như thường. Bác gác rừng dắt nó đi qua khu rừng mà nó đã từng là sự khủng khiếp đối với những con vật nhỏ sống ở đây.

Nhưng rồi nó chợt thay đổi cách đi. Nó rướn cổ, ngẩng đầu như muốn hú lên và đáng lẽ chạy lon ton bên cạnh bác gác rừng thì nó lùi lại phía sau. Rõ ràng là một ý nghĩ khó chịu đã chợt đến với nó.

Chuyện là chiều tối hôm trước Ca-rơ đã tìm cách lùa được một con nai nhỏ đến một bãi lầy. Ca-rơ rượt đuổi chú nai nhỏ từ gò đất này đến mô đất khác, không phải để bắt nó mà chỉ làm nó khiếp hãi cho vui. Nai mẹ thấy con ngày càng chạy xa, nó liền liều chạy tới bãi lầy, rượt đuổi con chó, gọi con quay lại chỗ đất rắn. Nai đi trên bãi lầy và tránh bị sa lầy giỏi hơn tất cả những con vật khác. Hai mẹ con nó tưởng như sắp thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lúc đến gần bờ, mô đất mà con nai mẹ vừa đặt chân lên đã bị sụt xuống bùn và nai mẹ sụt theo. Nó cố sức đứng vững lại nhưng ngày càng tụt sâu hơn. Ca-rơ thấy nai mẹ sắp chết, nó bỏ chạy thật nhanh. Nó hiểu rằng một trận roi ghê gớm sẽ đợi nó nếu người ta biết là nó đã gây nên cái chết của một con nai. Nó sợ quá, chạy miết về đến nhà mới dám ngừng lại.

Câu chuyện vừa nhớ lại khiến Ca-rơ rất khổ tâm. Nó chợt nghĩ: “Có lẽ hai mẹ con con nai không chết. Chúng thoát được cả chăng?”.

Nó bỗng khao khát được biết rõ điều ấy. Bác gác rừng cầm xích không chặt lắm, thế là Ca-rơ đột nhiên nhảy tạt sang bên, dây xích rơi. Ca-rơ chạy qua rừng về phía bãi lầy.

Bác gác rừng đuổi theo nó. Đến bãi lầy, bác thấy nó đứng trên một mô đất, đang ra sức kêu. Tò mò muôn biết rõ việc xảy ra, bác gác rừng bò trên mặt băng. Chẳng bao lâu, bác phát hiện ra một con nai mẹ chết ngạt trong bãi lầy, gần đó là chú nai con đang nằm. Con vật nhỏ bé này còn sống nhưng không nhúc nhích được vì hình như nó kiệt sức. Ca-rơ lúc thì cúi nhìn nó, lúc thì rống lên kêu cứu.

Bác gác rừng kéo con nai nhỏ vào chỗ đất rắn. Con chó mừng rỡ như điên. Nó ăng ắng nhảy cẫng bên người gác và liếm tay bác.

Bác gác rừng mang chú nai nhỏ đi, nhót vào chuồng gia súc của mình. Sau đó, bác phải gọi nhiều người ra kéo con nai mẹ khỏi bãi lầy. Mãi sau bác mới nhớ ra là mình phải bắn chết Ca-rơ. Bác gọi nó và lại đi vào rừng. Song hình như bác đổi ý nên đột nhiên bác quay lại, trở về lâu đài.

Ca-rơ lặng lẽ theo bác, thấy bác lại đưa nó về nhà chủ, nó lo lắng. Chắc bác gác rừng biết nó đã gây nên cái chết của nai mẹ nên bây giờ nó sẽ bị quật một trận nên thân trước khi bị giết. Đôi với Ca-rơ, bị quật là điều khổ nhất. Nó mất can đảm, đầu cúi xuống.

Người chủ đang đứng trên bậc thềm trước cửa. Ca-rơ thu nhỏ mình lại, núp sau chân bác gác rừng lúc bác nói đến chuyện hai mẹ con con nai. Nhưng hoá ra bác không trình bày câu chuyện theo cách Ca-rơ đang lo sợ. Bác ca ngợi Ca-rơ. Ca-rơ biết là hai mẹ con con nai lâm nguy đã muốn cứu chúng.

– Xin ông tha lỗi cho – Bác gác rừng kết thúc câu chuyện – Tôi không thể giết chết con chó này được!

Ca-rơ vui mừng giỏng tai lên. Nó đã nghe rõ tất cả.

Người chủ cũng đồng ý là Ca-rơ đã cư xử tốt. Sau cùng, ông nói:

– Nếu bác muốn chăm nom nó và bảo đảm với tôi rằng nó sẽ không làm những chuyện điên rồ nữa, tôi cũng sẵn lòng tha chết cho nó thôi.

Từ đó Ca-rơ đến ở nhà bác gác rừng.

Giáo sư Lương Định Của - Nhà bác học của đồng ruộng

Tốt nghiệp bác sĩ nông học [1] tại Nhật Bản, bác Lương Định Của được bổ nhiệm làm giáo sư giảng dạy ở trường đại học Ki-ô-đô (ở Nhật) với tiện nghi của một cuộc sống đầy đủ thỏa mãn.

Thầy và trò

Năm nọ, cậu học trò dốt nhất lớp đến chúc Tết thầy. Ông đồ quá ngạc nhiên vì trò này luôn chậm chạp nhất lớp lại đến chúc Tết thầy sớm nhất.

Cuộc họp trong cặp sách

Bé phải mất cả buổi sáng để tranh luận với anh Huy về chuyện đồ vật có biết nói hay không? Anh Huy chỉ quen nghe bằng tai thôi. Anh quả quyết rằng nếu các đồ vật xung quanh ta biết chuyện trò thì anh sẽ ngay lập tức lên tận sao Hoả.

Hai bàn tay

 Năm 1911, năm ấy Bác còn trẻ lắm mới khoảng 21 tuổi. Một hôm anh Ba - tên của Bác hồi ấy, cùng một người bạn đi dạo khắp thành phố Sài Gòn, rồi bỗng đột nhiên anh Ba hỏi người bạn cùng đi: Anh Lê, anh có yêu nước không ?

Chiếc rương thần

Cái Vân nóng ruột đợi bố đi công tác về. Bố đã hứa kì này cái Vân đạt học sinh giỏi, bố sẽ thưởng một món quà thật dễ thương. Một con búp bê xinh xắn có váy hồng, hay một chú chó bông trắng muốt, mắt long lanh như hai viên bi.

Dê và cáo

Trong một khu rừng nọ, có một con sư tử rất hung bạo, sống trong một cái hang lớn và chứa nhiều thức ăn. Một hôm, con sư tử đi ra khỏi hang. Nhân lúc đó, một con cáo đã lẻn vào và ăn tất cả thức ăn có trong hang...

Hội nghị Diên Hồng

Thượng hoàng Thánh Tông trịnh trọng hỏi các bô lão: Nước Đại Việt ta tuy là một nước nhỏ ở phương nam nhưng luôn bị nước ngoài nhòm ngó…

Khó và dễ

Sau khi Columbus tìm ra châu Mỹ, mọi người tổ chức một bữa tiệc để chúc mừng ông. Có một quý tộc nọ cho rằng phát hiện ra một châu lục là chuyện dễ dàng, ai cũng có thể làm được, không có gì là ghê gớm cả...

Cậu bé viết thuê

 Đó là một cậu bé mười hai tuổi, tên là Giu-li-ô, con trai đầu của một nhân viên đường sắt. Người bố lương ít lại đông con nên đời sống rất chật vật. Ông phải kiếm việc làm thêm vào ban đêm.