Ca-rơ hối lỗi

Ca-rơ là một con chó săn có nhiều tật xấu. Nó không chỉ đuổi bắt cừu và gà mái mà còn hay vào rừng bắt thỏ và gà rừng non nữa. Chủ nó ghét nó, mời bác gác rừng đến, bảo rằng mình không muốn nuôi con chó ây nữa, nhờ bác mang nó vào rừng bắn chết đi.

Ca-rơ thông minh lắm. Lúc bác gác dắt nó qua rừng, nó hiểu rất rõ việc gì sẽ xảy đến với mình, nhưng nó không cúi đầu, cũng không quặp đuôi giữa hai cẳng, mà vẫn ra vẻ vô tư như thường. Bác gác rừng dắt nó đi qua khu rừng mà nó đã từng là sự khủng khiếp đối với những con vật nhỏ sống ở đây.

Nhưng rồi nó chợt thay đổi cách đi. Nó rướn cổ, ngẩng đầu như muốn hú lên và đáng lẽ chạy lon ton bên cạnh bác gác rừng thì nó lùi lại phía sau. Rõ ràng là một ý nghĩ khó chịu đã chợt đến với nó.

Chuyện là chiều tối hôm trước Ca-rơ đã tìm cách lùa được một con nai nhỏ đến một bãi lầy. Ca-rơ rượt đuổi chú nai nhỏ từ gò đất này đến mô đất khác, không phải để bắt nó mà chỉ làm nó khiếp hãi cho vui. Nai mẹ thấy con ngày càng chạy xa, nó liền liều chạy tới bãi lầy, rượt đuổi con chó, gọi con quay lại chỗ đất rắn. Nai đi trên bãi lầy và tránh bị sa lầy giỏi hơn tất cả những con vật khác. Hai mẹ con nó tưởng như sắp thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lúc đến gần bờ, mô đất mà con nai mẹ vừa đặt chân lên đã bị sụt xuống bùn và nai mẹ sụt theo. Nó cố sức đứng vững lại nhưng ngày càng tụt sâu hơn. Ca-rơ thấy nai mẹ sắp chết, nó bỏ chạy thật nhanh. Nó hiểu rằng một trận roi ghê gớm sẽ đợi nó nếu người ta biết là nó đã gây nên cái chết của một con nai. Nó sợ quá, chạy miết về đến nhà mới dám ngừng lại.

Câu chuyện vừa nhớ lại khiến Ca-rơ rất khổ tâm. Nó chợt nghĩ: “Có lẽ hai mẹ con con nai không chết. Chúng thoát được cả chăng?”.

Nó bỗng khao khát được biết rõ điều ấy. Bác gác rừng cầm xích không chặt lắm, thế là Ca-rơ đột nhiên nhảy tạt sang bên, dây xích rơi. Ca-rơ chạy qua rừng về phía bãi lầy.

Bác gác rừng đuổi theo nó. Đến bãi lầy, bác thấy nó đứng trên một mô đất, đang ra sức kêu. Tò mò muôn biết rõ việc xảy ra, bác gác rừng bò trên mặt băng. Chẳng bao lâu, bác phát hiện ra một con nai mẹ chết ngạt trong bãi lầy, gần đó là chú nai con đang nằm. Con vật nhỏ bé này còn sống nhưng không nhúc nhích được vì hình như nó kiệt sức. Ca-rơ lúc thì cúi nhìn nó, lúc thì rống lên kêu cứu.

Bác gác rừng kéo con nai nhỏ vào chỗ đất rắn. Con chó mừng rỡ như điên. Nó ăng ắng nhảy cẫng bên người gác và liếm tay bác.

Bác gác rừng mang chú nai nhỏ đi, nhót vào chuồng gia súc của mình. Sau đó, bác phải gọi nhiều người ra kéo con nai mẹ khỏi bãi lầy. Mãi sau bác mới nhớ ra là mình phải bắn chết Ca-rơ. Bác gọi nó và lại đi vào rừng. Song hình như bác đổi ý nên đột nhiên bác quay lại, trở về lâu đài.

Ca-rơ lặng lẽ theo bác, thấy bác lại đưa nó về nhà chủ, nó lo lắng. Chắc bác gác rừng biết nó đã gây nên cái chết của nai mẹ nên bây giờ nó sẽ bị quật một trận nên thân trước khi bị giết. Đôi với Ca-rơ, bị quật là điều khổ nhất. Nó mất can đảm, đầu cúi xuống.

Người chủ đang đứng trên bậc thềm trước cửa. Ca-rơ thu nhỏ mình lại, núp sau chân bác gác rừng lúc bác nói đến chuyện hai mẹ con con nai. Nhưng hoá ra bác không trình bày câu chuyện theo cách Ca-rơ đang lo sợ. Bác ca ngợi Ca-rơ. Ca-rơ biết là hai mẹ con con nai lâm nguy đã muốn cứu chúng.

– Xin ông tha lỗi cho – Bác gác rừng kết thúc câu chuyện – Tôi không thể giết chết con chó này được!

Ca-rơ vui mừng giỏng tai lên. Nó đã nghe rõ tất cả.

Người chủ cũng đồng ý là Ca-rơ đã cư xử tốt. Sau cùng, ông nói:

– Nếu bác muốn chăm nom nó và bảo đảm với tôi rằng nó sẽ không làm những chuyện điên rồ nữa, tôi cũng sẵn lòng tha chết cho nó thôi.

Từ đó Ca-rơ đến ở nhà bác gác rừng.

Én con và chiếc lá

Mùa thu sắp qua đi. Mùa đông sắp đến. Trên một ngọn cây cao, Én con cứ rúc rúc đầu vào tổ rồi lại nhìn ra ngoài trời...

Cây phượng già

Tối thứ bảy, trăng sáng vằng vặc. Như thường lệ, lủ trẻ xóm Đông lại tụ tập ở gốc phượng già đầu xóm để nô đùa. Hơn bảy giờ, cả hội đã đủ mặt, chỉ thiếu Hùng.

Ra đi từ bến Nhà Rồng

Mười lăm tuổi, cậu thiếu niên Nguyễn Tất Thành đã sớm biết và rất đau xót trước cảnh thống khổ của nhân dân. Lúc bấy giờ, anh đã có chí đánh đuổi thực dân Pháp, giải phóng đồng bào.

Người viết sử và quan tề tướng

Ngày xưa ở bên Trung Quốc, vua nước Tấn là Tấn Linh Công định giết tề tướng Triệu Thuẫn. Thuẫn hay tin định trốn ra nước ngoài thì người cháu là Triệu Xuyên khuyên đừng đi vội, hãy tạm lánh ra ngoại thành.

Nhà bác học và bà cụ

Edison là một nhà bác học nổi tiếng người Mỹ, đã có nhiều phát minh khoa học lớn. Ông đã góp phần hoàn chỉnh máy điện báo, điện thoại, bóng đèn điện, đèn ống, máy ghi âm, xe điện, máy chiếu phim, v.v…

Tôi lại có gia đình

Câu chuyện kể về cuộc đời lưu lạc của chú bé Rê-mi. Bị bắt cóc và vứt ra lề đường từ lúc mới sinh, Rê-mi được một gia đình nghèo nuôi, rồi được chủ một gánh xiếc rong là cụ Vi-ta-li dìu dắt nên người.

Trần Nguyên Thái, cô gái đoạt 5 Huy chương Vàng

Trần Nguyên Thái sinh ra xinh xắn như nhiều bé gái khác. Năm 1966, tai hoạ giáng xuống khi cô bé mới 2 tuổi. Mẹ đi làm đêm, chị gái 11 tuổi trông em làm đổ đèn dầu.

Ba chú heo con

Ngày xưa có một bà mẹ heo sinh được ba chú heo con. Ba chú heo hay ăn nên lớn rất nhanh, khi thấy những đứa con của mình cũng đã lớn...

Điều không tính trước

Tôi chuẩn bị đánh nhau. Thoạt đầu tôi định lấy con dao của mẹ tôi làm vũ khí, nhưng khi sờ đến cái lưỡi thép to bản và mát lạnh của nó, tôi đâm ra sờ sợ làm sao! Con dao này mà vung lên một phát là địch thủ ngã như chơi.