Ca-rơ hối lỗi

Ca-rơ là một con chó săn có nhiều tật xấu. Nó không chỉ đuổi bắt cừu và gà mái mà còn hay vào rừng bắt thỏ và gà rừng non nữa. Chủ nó ghét nó, mời bác gác rừng đến, bảo rằng mình không muốn nuôi con chó ây nữa, nhờ bác mang nó vào rừng bắn chết đi.

Ca-rơ thông minh lắm. Lúc bác gác dắt nó qua rừng, nó hiểu rất rõ việc gì sẽ xảy đến với mình, nhưng nó không cúi đầu, cũng không quặp đuôi giữa hai cẳng, mà vẫn ra vẻ vô tư như thường. Bác gác rừng dắt nó đi qua khu rừng mà nó đã từng là sự khủng khiếp đối với những con vật nhỏ sống ở đây.

Nhưng rồi nó chợt thay đổi cách đi. Nó rướn cổ, ngẩng đầu như muốn hú lên và đáng lẽ chạy lon ton bên cạnh bác gác rừng thì nó lùi lại phía sau. Rõ ràng là một ý nghĩ khó chịu đã chợt đến với nó.

Chuyện là chiều tối hôm trước Ca-rơ đã tìm cách lùa được một con nai nhỏ đến một bãi lầy. Ca-rơ rượt đuổi chú nai nhỏ từ gò đất này đến mô đất khác, không phải để bắt nó mà chỉ làm nó khiếp hãi cho vui. Nai mẹ thấy con ngày càng chạy xa, nó liền liều chạy tới bãi lầy, rượt đuổi con chó, gọi con quay lại chỗ đất rắn. Nai đi trên bãi lầy và tránh bị sa lầy giỏi hơn tất cả những con vật khác. Hai mẹ con nó tưởng như sắp thoát khỏi nguy hiểm, nhưng lúc đến gần bờ, mô đất mà con nai mẹ vừa đặt chân lên đã bị sụt xuống bùn và nai mẹ sụt theo. Nó cố sức đứng vững lại nhưng ngày càng tụt sâu hơn. Ca-rơ thấy nai mẹ sắp chết, nó bỏ chạy thật nhanh. Nó hiểu rằng một trận roi ghê gớm sẽ đợi nó nếu người ta biết là nó đã gây nên cái chết của một con nai. Nó sợ quá, chạy miết về đến nhà mới dám ngừng lại.

Câu chuyện vừa nhớ lại khiến Ca-rơ rất khổ tâm. Nó chợt nghĩ: “Có lẽ hai mẹ con con nai không chết. Chúng thoát được cả chăng?”.

Nó bỗng khao khát được biết rõ điều ấy. Bác gác rừng cầm xích không chặt lắm, thế là Ca-rơ đột nhiên nhảy tạt sang bên, dây xích rơi. Ca-rơ chạy qua rừng về phía bãi lầy.

Bác gác rừng đuổi theo nó. Đến bãi lầy, bác thấy nó đứng trên một mô đất, đang ra sức kêu. Tò mò muôn biết rõ việc xảy ra, bác gác rừng bò trên mặt băng. Chẳng bao lâu, bác phát hiện ra một con nai mẹ chết ngạt trong bãi lầy, gần đó là chú nai con đang nằm. Con vật nhỏ bé này còn sống nhưng không nhúc nhích được vì hình như nó kiệt sức. Ca-rơ lúc thì cúi nhìn nó, lúc thì rống lên kêu cứu.

Bác gác rừng kéo con nai nhỏ vào chỗ đất rắn. Con chó mừng rỡ như điên. Nó ăng ắng nhảy cẫng bên người gác và liếm tay bác.

Bác gác rừng mang chú nai nhỏ đi, nhót vào chuồng gia súc của mình. Sau đó, bác phải gọi nhiều người ra kéo con nai mẹ khỏi bãi lầy. Mãi sau bác mới nhớ ra là mình phải bắn chết Ca-rơ. Bác gọi nó và lại đi vào rừng. Song hình như bác đổi ý nên đột nhiên bác quay lại, trở về lâu đài.

Ca-rơ lặng lẽ theo bác, thấy bác lại đưa nó về nhà chủ, nó lo lắng. Chắc bác gác rừng biết nó đã gây nên cái chết của nai mẹ nên bây giờ nó sẽ bị quật một trận nên thân trước khi bị giết. Đôi với Ca-rơ, bị quật là điều khổ nhất. Nó mất can đảm, đầu cúi xuống.

Người chủ đang đứng trên bậc thềm trước cửa. Ca-rơ thu nhỏ mình lại, núp sau chân bác gác rừng lúc bác nói đến chuyện hai mẹ con con nai. Nhưng hoá ra bác không trình bày câu chuyện theo cách Ca-rơ đang lo sợ. Bác ca ngợi Ca-rơ. Ca-rơ biết là hai mẹ con con nai lâm nguy đã muốn cứu chúng.

– Xin ông tha lỗi cho – Bác gác rừng kết thúc câu chuyện – Tôi không thể giết chết con chó này được!

Ca-rơ vui mừng giỏng tai lên. Nó đã nghe rõ tất cả.

Người chủ cũng đồng ý là Ca-rơ đã cư xử tốt. Sau cùng, ông nói:

– Nếu bác muốn chăm nom nó và bảo đảm với tôi rằng nó sẽ không làm những chuyện điên rồ nữa, tôi cũng sẵn lòng tha chết cho nó thôi.

Từ đó Ca-rơ đến ở nhà bác gác rừng.

Bóp nát quả cam

Giặc Nguyên cho sứ thần sang giả vờ mượn đường để xâm chiếm nước ta. Thấy sứ giặc ngang ngược đủ điều, Trần Quốc Toản vô cùng căm giận.

Đứa con của mẹ Vịt Bầu

Ổ trứng 10 quả của nhà Vịt Bầu vừa mới nở. Ngắm đàn con thơm tho, xinh đẹp, mịn như nhung đang nằm trong lòng Vịt mẹ cảm thấy mình chính là bà mẹ hạnh phúc nhất thế gian.

Sự tích con Ong

Ngày xưa, có một người đàn bà tên là nàng Ong. Nàng Ong làm việc chăm chỉ, nhưng vẫn nghèo túng vì nhà đông miệng ăn. Nàng Ong mong các con khôn lớn để đỡ đần mình.

Đối đáp với vua

Một lần, vua Minh Mạng từ kinh đô Huế ngự giá ra Thăng Long (Hà Nội). Vua cho xa giá đến Hồ Tây ngắm cảnh. Xa giá đi đến đâu, quân lính cũng thét đuổi tất cả mọi người, không cho ai đến gần.

Chiếc áo đẹp

Gió bấc thổi ào ào qua khu rừng vắng. Một chú Thỏ bước ra, tay cầm lá cọ che thân. Bỗng cơn gió bay vèo kéo theo tấm lá của Thỏ xuống nước. Rét quá, Thỏ co ro thầm nghĩ trong bụng: “Giá như mình có một chiếc áo thì hay biết mấy”.

Chuyện gấu ăn trăng

Ngày xưa, chú Cuội chưa lên sống trên cung trăng mà vẫn ở mặt đất này cùng với chúng ta. Cuội cũng có bố, có mẹ như chúng ta vậy.

Ngọn đuốc sống Lê Văn Tám

Được quân Anh che chở và giúp sức, ngày 23 tháng 9 năm 1945, giặc Pháp nổ súng ở Sài Gòn, hòng trở lại cướp nước ta. Nhân dân Sài Gòn sôi sục căm thù, xông lên đánh trả quân xâm lược.

Chiếc đó cá

Trời đã xế chiều, Tiến tha thẩn ra bờ mương chơi. Thấy trong người nóng bức, nó nhảy tùm xuống mương tắm. Đang vùng vẫy, chợt nó thấy lấp ló có chiếc đó của ai be vào mép bờ...

Núi cười

Ngày xưa, ở một bản nọ có hai anh em. Anh thì ham chơi. Em thì chăm học, chăm làm.