Món quà sinh nhật

Ngày kỉ niệm sinh nhật lần thứ 7 của bé Thủy, mẹ bé đưa con gái ra phố mua quà tặng. Mẹ bé bảo con thích đồ chơi nào thì mẹ mua cho, nhưng chỉ được mua một thứ thôi. Đến phố bán đồ chơi, bé Thủy reo lên thích thú. Ôi! bao nhiêu là đồ chơi! Màu sắc hoa cả mắt. Đồ chơi bằng gỗ, bằng nhựa, bằng cao su, to nhỏ đủ loại, cái nào trông cũng thích. Còn búp bê thì mới đáng yêu làm sao! Búp bê có mái tóc thật đẹp: vàng, nâu, đen. Bím tóc lại được tết nơ đỏ, nơ xanh. Cặp má búp bê phinh phính đỏ hồng, đôi mắt mở to, đen láy, khi đặt nằm lại biết nhắm mắt ngủ. Bộ váy áo của búp bê thì có khi còn đẹp hơn bộ váy bé Thủy đang mặc!

Đi qua hàng bán đồ chơi, mẹ con bé được người bán mời mua hàng. Bé Thủy chưa biết chọn đồ chơi nào vì thứ nào bé cũng thích. Hai mẹ con đi đến góc phố, thấy một bà cụ tóc bạc, lưng còng dựa vào tường nhà. Bà ngồi bán những con búp bê khâu bằng vải vụn bày trên mặt thúng. Bé Thủy kéo tay mẹ đến. Bà cụ nhìn hai mẹ con bé Thủy, cười hiền hậu:

– Cháu mua búp bê cho bà đi.

Nhìn những con búp bê được khâu bằng những mảnh vải vụn sơ sài, vụng về, mẹ bé Thủy im lặng, thầm nghĩ: “có lẽ bây giờ chẳng trẻ con nào thích loại búp bê này”. Chợt bé Thủy chỉ tay vào con búp bê có cái váy khâu bằng mụn vải xanh, khuôn mặt bằng bông độn, hai mắt được chấm bằng mực không đều nhau:

– Mẹ mua cho con búp bê này.

Mẹ bé Thủy trả tiền mua. Bé Thủy nâng búp bê lên tay ru:

– Bé bé bằng bông…

Hai mẹ con chào bà cụ ra về. Trên đường mẹ bé Thủy hỏi con:

– Bao nhiêu đồ chơi đẹp, sao con không mua lại thích búp bê này?

Bé Thủy chúm chím cười:

– Vì con thương bà, bà già bằng bà nội mẹ nhỉ? Trời rét mà bà không được ở nhà. Con mua búp bê cho bà vui.

Mẹ bé ôm con vào lòng, nghẹn ngào:

– Ôi con tôi!

Xã tắc quý hơn ngôi báu

Một ngày mùa thu năm Canh Thìn (980), bầu trời Hoa Lư trong vắt. Nắng vàng trải mênh mang trên núi rừng. Hoàng cung Hoa Lư trang nghiêm hôm nay được canh phòng nghiêm ngặt hơn.

Hai lần bàn học tưng hửng

Bàn Học biêt thừa là cái bút ấy của một chú học viên bổ túc bỏ quên tối qua. Cô cậu nào thấy nó đẹp, nhận vơ là của mình thì… Bàn Học sẽ kêu thật to cho bẽ mặt. Sẽ biết tay nhau.

Cuộc họp của chữ viết

Vừa tan học, các chữ cái và dấu câu đã ngồi lại họp. Bác Chữ A dõng dạc mở đầu.

Phí Trực xử án

Phí Trực là quan án đời nhà Trần, ông nổi tiếng thông minh và làm việc rất cẩn thận nên ai cũng kính nể. Mỗi lần xử án, Phí Trực thường xem đi xét lại rất kĩ, quyết không chịu xử sai.

Người con gái đỡ đầu của Bác Hồ

Vào một buổi sáng mùa thu năm 1990, trong đoàn người vào thăm nhà sàn Bác Hồ có hai cha con người Pháp. Đó là ông Ô-brắc và con gái ông, chị Ba-bét, người con gái đỡ đầu của Bác Hồ.

Bác mái mơ và đàn con

Bác Mái Mơ dẫn đàn con ra vườn kiếm ăn. Được ra vườn, đàn gà con túa ra khắp các bụi chuối, các khóm dong riềng, các gốc cây...

Chổi hay ghen tị

Trong họ hàng nhà chổi thì có cô bé Chổi Rơm là loại xinh xắn nhất. Cô có chiếc váy vàng óng, không ai đẹp bằng. Áo của cô cũng bằng rơm thóc nếp vàng tươi, được tết săn lại, cuộn từng vòng quanh người, trông cứ như áo len vậy...

Chiếc áo đẹp

Gió bấc thổi ào ào qua khu rừng vắng. Một chú Thỏ bước ra, tay cầm lá cọ che thân. Bỗng cơn gió bay vèo kéo theo tấm lá của Thỏ xuống nước. Rét quá, Thỏ co ro thầm nghĩ trong bụng: “Giá như mình có một chiếc áo thì hay biết mấy”.

Chàng nô lệ An-rốc-cơ và sư tử

Một chàng nô lệ tên là An-rốc-cơ có một lần thoát khỏi tay chủ, bỏ trốn vào rừng sâu. Khi đang lang thang thì An-rốc-cơ bắt gặp một con sư tử đang nằm rên rỉ dưới gốc cây.