Người viết sử và quan tề tướng

Ngày xưa ở bên Trung Quốc, vua nước Tấn là Tấn Linh Công định giết tề tướng Triệu Thuẫn. Thuẫn hay tin định trốn ra nước ngoài thì người cháu là Triệu Xuyên khuyên đừng đi vội, hãy tạm lánh ra ngoại thành để chờ xem tình hình thế nào đã.

Triệu Xuyên vào triều khôn khéo làm cho vua phái tên nịnh thần Đồ Ngạn Cổ lúc nào cũng kè kè bên vua phải đi công cán xa. Sau đó xin tặng vua hơn trăm dũng sĩ để bổ sung vào số quân thị vệ của vua vẫn còn rất ít. Linh Công cả mừng, khen Triệu Xuyên là trung thần. Không ngờ, Xuyên về, đem lính đến, đi thẳng lên đài, bắt Linh Công, kể tội tàn dân hại nước, ăn chơi xa xỉ, tin dùng bọn a dua, xiểm nịnh… rồi giết chết.

Xong việc, Triệu Xuyên đi rước tể tướng Triệu Thuẫn về để giúp lập vua mới là Tấn Thành Công.

Triệu Thuẫn trong bụng không hài lòng cho lắm về hành động của Triệu Xuyên nên một bữa ra thăm sử quán, bảo quan thái sử là Đổng Hồ đưa bản thảo cho xem Đổng Hồ chép về sự việc trên như thế nào. Đổng Hồ đưa trình. Triệu Thuẫn mở ra thấy ghi: “Mùa thu tháng bảy năm Ất Sửu, thừa tướng Triệu Thuẫn giết vua Tấn Linh Công ở vườn đào”.

Thuẫn giật mình bảo:

– Quan thái sử lầm rồi. Ta đã lánh ra ngoại thành cách kinh thành những hai trăm dặm có hay biết gì đến chuyện ở vườn đào đâu! Quan thái sử chép thế, chẳng phải oan cho Thuẫn này lắm ư?

Đổng Hồ thưa:

– Ngài làm tể tướng, trốn chưa khỏi nước đã xảy ra việc ấy. Rồi ngài về, lại không trị tội kẻ giết vua, thử hỏi đầu mối không tự ngài thì còn ai vào đó?

Triệu Thuẫn có ý bắt ép, nói:

– Bây giờ có thể sửa được không?

Đổng Hồ thẳng thắn đáp:

– Thưa ngài, đã là sử thì chuyện có thế nào phải chép như thế ấy. Đầu tôi có thể cắt được, chứ đoạn sử này thì không thể sửa được.

Thuẫn than rằng:

– Thế mới biết cái quyền cầm bút của quan thái sử còn trọng hơn cái quyền làm thừa tướng của ta!

 

Ý nghĩa 

Câu chuyện kể về quan thái sử Đổng Hồ trung nghĩa và ngay thẳng. Trung thành với sự thật, thà chịu rơi đầu chứ quyết không sửa lại đoạn sử đã viết.

Chuyện gấu ăn trăng

Ngày xưa, chú Cuội chưa lên sống trên cung trăng mà vẫn ở mặt đất này cùng với chúng ta. Cuội cũng có bố, có mẹ như chúng ta vậy.

Mây Trắng và mây Đen

Mây Trắng và mây Đen xưa kia đều là con của Thần Nước. Khi mới sinh ra, hai chị em đều mặc áo xám giống hệt nhau, nên người ta thường gọi chung một tên là: Mây Xám.

Gà Tơ đi học

Các bạn nhỏ dựng trại bên bờ hồ nước trong xanh và múa hát thật vui vẻ. Bỗng Cún Bông vểnh tai lắng nghe: hình như có tiếng ai khóc ở đâu đây… Cả lớp ùa đi tìm thì thấy Gà Tơ đang ngồi khóc thút thít bên bụi duối.

Người y tá của Ta Ta

Sớm hôm ấy, có một cậu bé ăn mặc kiểu nông thôn đến gặp người gác cổng bệnh viện, xin vào thăm bố. Cậu bé đến từ một làng ở ven Na-pô-li. Bố cậu năm trước sang Pháp để kiếm việc làm nay mới trở về.

Trận bóng dưới lòng đường

Trận đấu vừa bắt đầu thì Quang cướp được bóng. Quang bấm nhẹ bóng sang cánh phải cho Vũ. Vũ dẫn bóng lên. Bốn, năm cầu thủ đội bạn lao đến. Vũ ngần ngừ giây lát. Chợt nhận ra cánh trái trống hẳn đi. Vũ chuyền bóng cho Long.

Edison và bà mẹ

Hôm đó, Edison vừa đi ra ga thì mẹ ở nhà nổi cơn đau bụng dữ dội. Bố còn bận đi làm...

Món quà sinh nhật

Ngày kỉ niệm sinh nhật lần thứ 7 của bé Thủy, mẹ bé đưa con gái ra phố mua quà tặng. Mẹ bé bảo con thích đồ chơi nào thì mẹ mua cho, nhưng chỉ được mua một thứ thôi.

Lu-i Pa-xtơ và em bé

Năm 1885, một sự kiện đáng ghi vào lịch sử nhân loại : Em bé Giô-dép Mây-xte, chín tuổi, bị chó dại cắn, được mẹ em đưa từ vùng quê An-dát xa xôi đến thủ đô Pa-ri nhờ Lu-i Pa-xtơ cứu chữa.

Món quà tặng mẹ

Tôi vội vã bước vào tiệm trong mall để sắm khẩn cấp mấy món qùa giáng sinh vào phút cuối cho đứa con gái. Kinh hãi nhìn đám đông, có lẽ tôi sẽ bị kẹt trong tiệm đến muôn đời, trong khi việc phải làm còn chồng chất...