Người viết sử và quan tề tướng

Ngày xưa ở bên Trung Quốc, vua nước Tấn là Tấn Linh Công định giết tề tướng Triệu Thuẫn. Thuẫn hay tin định trốn ra nước ngoài thì người cháu là Triệu Xuyên khuyên đừng đi vội, hãy tạm lánh ra ngoại thành để chờ xem tình hình thế nào đã.

Triệu Xuyên vào triều khôn khéo làm cho vua phái tên nịnh thần Đồ Ngạn Cổ lúc nào cũng kè kè bên vua phải đi công cán xa. Sau đó xin tặng vua hơn trăm dũng sĩ để bổ sung vào số quân thị vệ của vua vẫn còn rất ít. Linh Công cả mừng, khen Triệu Xuyên là trung thần. Không ngờ, Xuyên về, đem lính đến, đi thẳng lên đài, bắt Linh Công, kể tội tàn dân hại nước, ăn chơi xa xỉ, tin dùng bọn a dua, xiểm nịnh… rồi giết chết.

Xong việc, Triệu Xuyên đi rước tể tướng Triệu Thuẫn về để giúp lập vua mới là Tấn Thành Công.

Triệu Thuẫn trong bụng không hài lòng cho lắm về hành động của Triệu Xuyên nên một bữa ra thăm sử quán, bảo quan thái sử là Đổng Hồ đưa bản thảo cho xem Đổng Hồ chép về sự việc trên như thế nào. Đổng Hồ đưa trình. Triệu Thuẫn mở ra thấy ghi: “Mùa thu tháng bảy năm Ất Sửu, thừa tướng Triệu Thuẫn giết vua Tấn Linh Công ở vườn đào”.

Thuẫn giật mình bảo:

– Quan thái sử lầm rồi. Ta đã lánh ra ngoại thành cách kinh thành những hai trăm dặm có hay biết gì đến chuyện ở vườn đào đâu! Quan thái sử chép thế, chẳng phải oan cho Thuẫn này lắm ư?

Đổng Hồ thưa:

– Ngài làm tể tướng, trốn chưa khỏi nước đã xảy ra việc ấy. Rồi ngài về, lại không trị tội kẻ giết vua, thử hỏi đầu mối không tự ngài thì còn ai vào đó?

Triệu Thuẫn có ý bắt ép, nói:

– Bây giờ có thể sửa được không?

Đổng Hồ thẳng thắn đáp:

– Thưa ngài, đã là sử thì chuyện có thế nào phải chép như thế ấy. Đầu tôi có thể cắt được, chứ đoạn sử này thì không thể sửa được.

Thuẫn than rằng:

– Thế mới biết cái quyền cầm bút của quan thái sử còn trọng hơn cái quyền làm thừa tướng của ta!

 

Ý nghĩa 

Câu chuyện kể về quan thái sử Đổng Hồ trung nghĩa và ngay thẳng. Trung thành với sự thật, thà chịu rơi đầu chứ quyết không sửa lại đoạn sử đã viết.

Ngày vui của Bé

Cúc cúc cúc… úc… Bé vừa tròn môi gọi vừa rải nắm gạo ra sân cho bầy gà con quây tụ lại. Chỉ loáng một cái là gà mẹ đã tập hợp đàn con một cách đông đủ.

Xã tắc quý hơn ngôi báu

Một ngày mùa thu năm Canh Thìn (980), bầu trời Hoa Lư trong vắt. Nắng vàng trải mênh mang trên núi rừng. Hoàng cung Hoa Lư trang nghiêm hôm nay được canh phòng nghiêm ngặt hơn.

Trên đường đến nhà lao

Bầu trời Côn Đảo trong buổi bình minh rất đẹp. Con đường từ Bến Đầm đến nhà lao uốn quanh bờ biển, men theo triền núi, bên trên là cây cối um tùm, bên dưới là sóng trắng vỗ bờ đá dựng.

Con lợn nhỏ khôn ngoan

Ngày xưa có một con lợn nhỏ sống trong rừng rậm. Một hôm trời rét căm căm, có lão chó sói tìm đến hang, cất tiếng gọi: Chú lợn ơi! Chú cho ta vào nhà chú ngồi một tí cho đỡ lạnh.

Một người chính trực

Tô Hiến Thành làm quan triều Lý, nổi tiếng là người chính trực. Năm 1175, vua Lý Anh Tông mất, di chiếu cho Tô Hiến Thành phò thái tử Long Cán, con bà thái hậu họ Đỗ, lên ngôi.

Lê-nin trong hiệu cắt tóc

Hiệu cắt tóc trong điện Krem-li lúc ấy rất đông khách. Mọi người ngồi theo thứ tự trước sau. Anh công nhân I-va-nốp đang chờ tới lượt mình thì cửa phòng lại mở, một người nữa tiến vào.

Đối đáp với vua

Một lần, vua Minh Mạng từ kinh đô Huế ngự giá ra Thăng Long (Hà Nội). Vua cho xa giá đến Hồ Tây ngắm cảnh. Xa giá đi đến đâu, quân lính cũng thét đuổi tất cả mọi người, không cho ai đến gần.

Bữa tiệc trong rừng

Mùa thu đã về, bầu trời trong vắt, không một gợn mây. Không khí trong sạch, thơm ngát mùi hoa dại. Các con vật và chim muông trong rừng vui hẳn lên. Chúng rủ nhau mở hội mừng mùa quả chín.

Hai em bé trong rừng rậm

CÓ HAI EM BÉ, một  trai và một gái, đang đến trường. Chúng phải đi qua một khu rừng rậm và đẹp. Trên đường thì nóng và bụi, nhưng trong rừng lại mát và vui.