Chiếc đó cá

Trời đã xế chiều, Tiến tha thẩn ra bờ mương chơi. Thấy trong người nóng bức, nó nhảy tùm xuống mương tắm. Đang vùng vẫy, chợt nó thấy lấp ló có chiếc đó [1] của ai be vào mép bờ. Tiến bơi tới gần nhấc chiếc đó cá lên. Nó sung sướng và hồi hộp khi thấy trong chiếc đó có đàn cá nhảy lách chách [2]. Trong một thoáng, nó như chợt nghĩ tới điều gì. Nhìn quanh quẩn không có ai, nó vội vã tháo nắp đó và dốc hết cá vào chiếc áo buộc túm lại, quẳng chiếc đó đi, và vụt chạy về phía chợ…

Cầm nắm tiền trong tay, Tiến hớn hở xông thẳng tới hàng kem và làm một lúc ba, bốn chiếc, hết veo số tiền bán cá. Sau đó Tiến thủng thẳng [3] về nhà.

Chiều tối, cả nhà quây quần quanh mâm cơm, trên mâm chỉ vẻn vẹn có bát canh rau và đĩa tép rang từ bữa sáng còn lại. Vừa ăn, mẹ Tiến vừa ca cẩm [4]:

– Rõ khổ, bố cu Tiến thì ốm, chiều lại hết cả tiền đi chợ, thương ông không có gì tẩm bổ [5], mang cái đó ra mương bắt con cua, con cá làm bữa tươi. Ai dè đứa nào nó ăn cắp, vứt lại cái đó trống rỗng ngoài bờ…

Nghe mẹ nói, Tiến bàng hoàng cả người, nó cắn đũa trân trân nhìn sang bố. Nó không nuốt nổi miếng cơm, hình như có cái gì đó nghẹn đắng ở cổ họng. Rồi bỗng nhiên hai dòng nước mắt của Tiến lăn tràn trên má…

 

Chú giải

[1] Đó: đồ dùng để đón bắt cá, tôm, tép, thường đan bằng tre, nứa, hình ống, có hom đậy.

[2] Lách chách: mô phỏng tiếng âm thanh phát ra nhỏ nhẹ, giống một như tiếng nước vỗ nhẹ hay tiếng chim kêu.

[3] Thủng thắng: (Phương ngữ) chậm rãi, từ từ, tỏ ra như không có gì cần phải vội vàng cả.

[4] Ca cẩm: kêu ca, phàn nàn.

[5] Tẩm bổ: làm cho cơ thể khỏe mạnh bằng thức ăn có nhiều chất bổ.

Chiếc thuyền giấy lang thang

Trên một khúc sông nọ, có một chiếc thuyền giấy màu trắng đang trôi theo chiều gió, càng ngày càng xa. Thuyền giấy đi đâu vậy nhỉ? Ngay cả nó cũng không biết nữa...

Ngọn đuốc sống Lê Văn Tám

Được quân Anh che chở và giúp sức, ngày 23 tháng 9 năm 1945, giặc Pháp nổ súng ở Sài Gòn, hòng trở lại cướp nước ta. Nhân dân Sài Gòn sôi sục căm thù, xông lên đánh trả quân xâm lược.

Khỉ Con biết vâng lời

Một buổi sáng, Khỉ mẹ dặn Khỉ con xuống núi đi hái trái cây. Khỉ con mang giỏ trên lưng, rong chơi trên đường đi và quên mất lời mẹ dặn. Khỉ con thấy chó Thỏ đang đuổi bắt Chuồn Chuồn.

Ai nghèo hơn

Cách đây rất lâu, thành phố Philadelphia của nước Mỹ thường xuyên xảy ra nạn cướp bóc. Khi ra đường, mọi người thường mang theo một ít tiền, để nếu có gặp cướp thì sẽ đưa cho chúng, nhằm bảo toàn tính mạng của mình...

Rùa và Hươu

Rùa vốn chậm chạp nhất trong các loài chim thú. Nó biết phận mình nên chẳng khi nào tỏ ra kiêu ngạo. Trái lại, nó rất khiêm nhường. 

Cậu bé đứng ngoài lớp học

Vũ Duệ người làng Trình Xuyên, huyện Sơn Vi, Sơn Tây (nay là huyện Thanh Sơn, tỉnh Vĩnh Phúc).

Bác gấu đen và hai chú thỏ

Trời mưa to như trút nước. Gió thổi ào ào… bẻ gẫy cả cành cây. Gấu Đen đi chơi về bị ướt lướt thướt, nước mưa chảy ròng ròng xuống mặt Gấu. Gấu chạy mãi, chạy mãi trong rừng để tìm chỗ trú nhờ.

Bảo vệ như thế là rất tốt

Đơn vị bảo vệ Bác Hồ ở chiến khu có thêm một chiến sĩ mới. Đó là Lí Phúc Nha, người dân tộc Sán Chỉ.

Chiếc đèn lồng

Bác đom đóm già ngồi nhìn bầy đom đóm nhỏ tuổi rước đèn lồng làm sáng rực cả con đường. Trông chúng giống như những ngôi sao nhỏ lấp lánh.