Cảm ơn vua hay cảm ơn Chúa

Có hai người hành khất lang thang trên hè phố để xin ăn. Trên đường, họ thường đi qua cung điện của vua và vẫn nhận được lòng từ thiện. Một trong hai người xin ăn hay cầu nguyện cho vua vì lòng tốt và sự độ lượng của Người. Còn người kia thì cám ơn Chúa vì Chúa đã ban sự độ lượng và lòng nhân từ cho đức vua để đức vua giúp đỡ ông ta. Điều này đến tai vua, làm Người tức giận.

Một lần vua gọi người ăn xin đến và bảo:

- Chính ta là người đã cho ngươi đồ ăn thức uống hằng ngày. Vậy ngươi còn cảm ơn ai nữa?

- Nếu Chúa không hào phóng, thì bệ hạ cũng không thể giúp được gì cho kẻ nghèo hèn này.

Một hôm vua ra lệnh cho người làm bánh làm hai ổ bánh mì giống nhau và đặt những viên đá quý vào một ổ bánh. Sau đó cho người đem chiếc bánh có nhân là những viên đá quý đến cho người ăn xin cầu nguyện cho vua. Còn chiếc bánh kia đem đến cho người ăn xin kia và đều nói là quà của vua gửi.

Người làm bánh cẩn thận làm theo lệnh vua. Khi hai người ăn xin ra khỏi cung điện, người ăn xin vẫn cầu nguyện cho vua bỗng cảm thấy cái bánh của mình nặng, và hình như không được ngon. Ông ta bèn đổi cho người ăn xin kia. Người kia muốn điều tốt cho bạn mình nên đồng ý đổi. Sau đó mỗi người đi một ngả.

Một lúc sau người ăn xin vẫn cầu nguyện Chúa bẻ bánh ra và tất nhiên ông ta thấy của quý trong chiếc bánh. Ông ta quỳ xuống cảm ơn Chúa đã giúp ông ta và từ hôm đó ông ta không phải hằng ngày đến cung điện hoặc lang thang ngoài phố để xin của bố thí nữa.

Nhà vua lấy làm ngạc nhiên khi thấy đã lâu người ăn xin kia không đến cung điện nữa. Ông bèn hỏi người làm bánh:

- Ngươi có nhầm lẫn khi đưa hai chiếc bánh cho hai người ăn xin không?

- Thưa bệ hạ! Đúng như bệ hạ đã ra lệnh.

Nhà vua bèn hỏi người ăn xin mà bây giờ vẫn đi một mình qua cung điện:

- Ngươi có ăn cái bánh mì hôm đó ta sai gửi cho không?

Người ăn xin trả lời thành thật:

- Cái bánh đó nặng quá. Hình như nó không được nướng kĩ thần đã đổi cho người bạn cùng đi.

Lúc bấy giờ vua mới thấm thía một điều: “Chỉ có Chúa mới có thể biến một người giàu thành nghèo và một người nghèo trở nên giàu có”.

Chú bé tí hon

Xưa có một bác nông dân nghèo, tối tối bác thường ngồi bên lò sưởi, gẩy than cho lửa cháy, và bác gái ngồi xe chỉ...

Con rắn trắng

Thuở ấy có một ông vua nổi tiếng trong cả nước là thông minh, học rộng, biết nhiều. Không cái gì là vua không biết. Người ta có cảm giác dường như gió đưa lại cho vua những tin tức bí mật nhất...

Hoàng tử hạnh phúc

Cao cao phía trên thành phố, trên một cái cột ngay quảng trường sừng sững bức tượng của Hoàng tử Hạnh Phúc. Khắp người Hoàng tử được thếp bằng những lá vàng mười, đôi mắt là hai viên xa phia rực sáng...

Chú thợ may nhỏ thó can đảm

Vào một buổi sáng mùa hè đẹp trời, một chú thợ may bé nhỏ ngồi trên phản bên cửa sổ chăm chú khâu, trong lòng có vẻ khoan khoái lắm...

Bốn anh em tài giỏi

Ngày xưa, có một người đàn ông nghèo sinh được bốn người con trai...

Con ngựa mù

Ngày xưa lâu lắm rồi, trên đất nước Nga có một thành phố buôn bán sầm uất ở gần cửa biển. Ở thành phố ấy có một thương nhân rất giàu có. Thuyền ông ta chở hàng đi khắp bốn biển năm châu nên ông ta thu được nhiều bạc vàng...

Nàng Bạch Tuyết và bảy chú lùn

Hồi ấy đang giữa mùa đông, hoa tuyết như những lông chim bay khắp bầu trời, có một bà hoàng hậu ngồi khâu bên cửa sổ...

Cô bé bán diêm

Vào buổi đêm giáng sinh ngày ấy, bên ngoài trời những bông tuyết cứ triền miên rơi mãi mà không dừng, những cơn gió lạnh thấu xương lại tô điểm hơn cho cái ngày giáng sinh vô cùng đặc biệt trong năm, cái ngày mà chúa sinh ra đời…

Chiếc bật lửa thần

Một anh lính đang đi trên đường cái. Một, hai! Một, hai! Bọc đồ trên lưng và gươm cạnh sườn, anh vừa tham chiến về, đang trên đường trở lại quê hương. Dọc đường, anh bỗng gặp một mụ phù thuỷ già...