Nghỉ hè, Ni-ki-ta, Gô-sa, Chi-om-ka về thăm bà ngoại.
Ăn cơm xong, cả ba rời khỏi bàn.
Ni-ki-ta chạy vội ra ngõ, hòa vào đám trẻ láng giềng đang nô đùa. Gô-sa nhìn thấy nhiều mẩu bánh mì vụn rơi trên bàn, liếc nhìn bà rồi nhanh tay phủi xuống đất, hối hả chạy theo anh. Còn Chi-om-ka ở lại giúp bà lau bàn, nhặt hết mẩu bánh vụn đem cho bầy chim đang gù bên cửa sổ.
Buổi tối, ba anh em quây quần bên bà. Bà nói:
– Ba cháu là anh em ruột mà chẳng giống nhau chút nào!
Ni-ki-ta hỏi:
– Bà ơi, ai cũng bảo anh em cháu giống nhau như đúc cơ mà?
Bà vui vẻ nói:
– Về khuôn mặt có thể là như vậy đấy. Nhưng này nhé, Ni-ki-ta thì chỉ nghĩ tới ham thích riêng của mình, ăn xong là chạy tót đi chơi. Gô-sa thì hơi láu, lén hắt những mẩu bánh vụn xuống đất. Còn Chi-ôm-ka bé nhất lại biết giúp bà. Cháu còn nghĩ tới cả những con chim bồ câu. Đúng, chúng cũng cần ăn chứ?
Đấy điều bà muốn nói là: anh em ruột mà chẳng giống nhau.