Chiếc mũ của ông nội

Khi tôi 15 tuổi, tôi bị mất một chiếc mũ.

Khi đó, nền kinh tế khan hiếm, người dân sống trong cảnh nghèo khó. Đường phố vắng vẻ, người đi làm, kể cả những người đã thất thập cổ lai hy cũng không bao giờ lãng phí thời gian, lúc nào cũng cố gắng kiếm chút tiền lẻ để phụ gia đình. Một hôm, ông nội tôi mang về một bao tải lớn loại đũa dùng một lần, đóng gói đem bán thì có thể kiếm được khoảng 5 tệ. Lúc đó, lương của bố tôi chưa đến 100 tệ/tháng, tính theo tỷ lệ này thì đó là một khoản thu nhập rất tốt.

Chúng tôi muốn giúp ông nội, nhưng ông từ chối:

- Đừng trì hoãn việc học của các cháu, ông có thể tự làm và ông sẽ mua đồ ăn cho các cháu khi có tiền.

Ông nội không nói dối chúng tôi, ông thường mua kẹo cho chúng tôi. Đó là một trong số ít đồ ngọt trong thời kỳ khan hiếm.

Từ đó, dưới ánh đèn mờ, ông nội làm việc thâu đêm suốt sáng. Ông sẽ đưa chúng tôi đến chợ mỗi khi những đôi đũa đã đóng gói được trả về khách sạn. Khu chợ rất lớn, ngoài sự đông đúc sôi động, chúng tôi còn bị thu hút bởi trò tung hứng và đồ ăn nhẹ. Anh em tôi đi theo ông mà mắt nhìn mọi thứ một cách mới lạ. Đi bộ đã mỏi, ông tôi gọi cho chúng tôi mỗi người một tô mì xào với chút dầu mè và một nắm hành lá, thơm lừng! Ông nội âu yếm nhìn chúng tôi ăn ngon lành.

Một ngày nọ, tôi nhìn thấy một chiếc mũ chóp nhỏ khiến tôi mê mẩn. Vào thời điểm đó, bộ phim “Bến Thượng Hải” đang là tâm điểm, mũ và khăn quàng cổ trắng của Châu Nhuận Phát rất được ưa thích, và tôi cũng không ngoại lệ. Mắt tôi như bị dính keo, nhìn chằm chằm vào chiếc mũ vì sợ nó biến mất. Ông nội thấy vậy liền mua chiếc mũ vào ngày hôm sau. Chiếc mũ này có giá 5 nhân dân tệ, ông nội phải mất nhiều đêm và gói cả bao đũa mới kiếm được! Tuy nhiên, chỉ sau 3 ngày, tôi đã làm mất chiếc mũ của mình, tôi không thể nhớ mình đã để nó ở đâu. Tôi chẳng thiết ăn uống gì, không chỉ vì tôi cảm thấy tiếc chiếc mũ, mà còn vì tôi cảm thấy vô cùng có lỗi với ông nội của mình. Đặc biệt là vì ông tôi không trách tôi về điều đó, lại càng khiến tôi áy náy.

Cuối năm, ông tôi đi kiểm tra sức khỏe thì phát hiện dạ dày có vấn đề, bác sĩ cảnh báo ông không được ăn đồ tanh, uống rượu, ăn thịt trong vòng ít nhất ba tháng. Tết Nguyên Đán sắp đến rồi, mẹ tôi băn khoăn, ông phải kiêng nhiều thứ như vậy, nên làm món gì cho bữa cơm tất niên đây? Mẹ nói với cha tôi điều này và cha cũng ngập ngừng:

- Nếu có thịt, ông không thể ăn, như vậy là ích kỷ, mà không có thịt thì tội nghiệp các con, chúng chờ cả năm rồi.

Ông nội biết được sự bối rối của cha mẹ và nói:

- Con nấu gì cũng được, không cần lo cho cha đâu. Lũ trẻ quanh năm trông ngóng bữa tối tất niên, hãy để chúng thỏa lòng mong đợi. Đừng vì cha mà làm cả nhà phải hy sinh.

Năm đó, ông nội tôi không đau buồn vì bệnh tật, vẫn như thường lệ, ông mua cho chúng tôi rất nhiều pháo, thậm chí còn nhiều hơn những năm trước.

Cha mẹ nói với chúng tôi về tình trạng của ông tôi. Mẹ hỏi:

- Cơm tất niên không có thịt, các con có trách mẹ không?

Chúng tôi hiểu tâm ý của mẹ, dù đứa nào cũng thèm thịt nhưng chúng tôi có thế chịu được.

Vào đêm giao thừa, mẹ tôi vào bếp, cha tôi sắp xếp bàn ghế, tôi cắt cà chua, em gái ngâm nấm, anh cả tôi phụ giúp củi và anh hai tôi chiên nem chay. Cả gia đình bận tíu tít.

Không có cá hay thịt, bữa cơm tất niên thật đạm bạc, nhưng chúng tôi cảm thấy rất vui. Ông nội nhìn bàn đầy thức ăn chay, đương nhiên ông biết lý do, nước mắt ông trào ra, ông nhìn cha mẹ và anh em chúng tôi, tràn đầy yêu thương, xen lẫn bất ngờ.

Chúng tôi cùng ông nội ăn chay trong đêm giao thừa, đó chính là tình cảm gia đình ấm áp.

Ông nội qua đời ngay sau Tết Nguyên Đán. Trong lúc hấp hối, ông nắm chặt tay tôi, tôi có thể cảm nhận được luồng nhiệt truyền tới mình, ông thều thào:

- Tam Nhi à, chỉ trách ông nội nghèo, không mua nổi cho cháu chiếc mũ khác. Ông biết cháu rất thích nó…

Đây chính là lý do tại sao tôi đã mơ về chiếc mũ trong nhiều năm, bởi vì thứ tôi tìm kiếm không chỉ là một chiếc mũ, mà còn là ký ức về người mà tôi không thể nào quên – ông tôi.

Tấm thiệp mừng

Tôi nghe nói nhiêu cặp vợ chuồng yêu nhau thắm thiết đến mức họ có thể đọc được ý nghĩ của nhau. Hồi còn trẻ, tôi mơ tưởng tới loại tình cảm gắn bó như vậy, khi trưởng thành, tôi đã tìm thấy nó...

Con chim ưng của Thành Cát Tư Hãn

Buổi sáng hôm ấy, Đại Hãn, vị hoàng đế vĩ đại và là chiến binh dũng cảm nhất thảo nguyên Mông Cổ, cùng những chiến tướng cận thần phóng ngựa vào rừng bắt đầu một chuyến đi săn mới.

Đường hầm xuyên qua trái đất

Hai anh em cậu bé kia có lần quyết định đào một cái hố sâu phía sau nhà. Khi hai cậu bé đang đào, vài đứa trẻ khác đến xem và hỏi họ đang làm gì.

Không cần xem chữ ký

Tôi là nhà phân tích chữ viết chuyên nghiệp. Trong khi tài năng độc đáo này được xem là một sự bảo đảm vẻ mặt tài chính, nó lại tác hại đến cuộc sống tình cảm của tôi!

Chuyện của La con

Tại một vùng đồi nhỏ, có một bộ tộc Ngựa hoang sinh sống và định cư. Lâu dần, nơi đây phát triển thành phố xá, thành khu thị trấn nhỏ bình an và hạnh phúc.

Cuộc sống vẫn còn ý nghĩa

Chăm sóc các bệnh nhân đột quỵ trong bệnh viện là một công việc có thể mang người ta đến hai cực của trạng thái. Bởi các bệnh nhân hoặc thường hết sức mang ơn khi được cứu sống hoặc chỉ muốn chết...

Cậu bé và chiếc lồng chim

Một người đàn ông ngồi ở ven đường với một chiếc lồng chim lớn. Một cậu bé để ý thấy rằng chiếc lồng ấy có đủ loại chim.

Chiếc xe Bus kế tiếp

Bạn biết đấy, tình yêu giống như ai đó đang chờ xe buýt. Khi xe vừa tới, bạn nhìn lên và tự nói: “Hmm, xe đầy rồi… chẳng còn chỗ, thôi mình đợi chiếc sau vậy.

Hai viên gạch

Đến miền đất mới, các vị sư phải tự xây dựng mọi thứ. Họ mua đất, gạch, mua dụng cụ và bắt tay vào việc.