Chim sâu xử án

Chim Sẻ kiện Chim Khuyên!

Cái tin ấy bay đi như gió. Khắp vườn cây nhớn nhác cả lên.

Lá đơn của Sẻ được đưa cho Chim Sâu, lời lẽ như sau:

“… Tên tôi là Sẻ. Nhà tôi ở chốn cành si. Tôi đã đẻ con tôi ở đấy. Thế mà nhà Chim Khuyên lại bảo đấy là tổ của ả. Vì vậy, tôi làm đơn này để bầy đàn, vườn chim xem xét cho tôi. Được như vậy, vợ chồng tôi đội ơn nhiều lắm…”.

Đọc xong tờ đơn, Chim Sâu cho mời Chim Khuyên lại để hỏi. Chim Khuyên chồng nói:

- Cái tổ ấy vợ chồng tôi đang làm dở dang. Vì phải đi kiếm bông, tơ về lót ổ cho vợ tôi đẻ trứng, chúng tôi đi hết ba bốn ngày mới kiếm được. Lúc trở về thì thấy nhà Sẻ đã ở trong rồi. Chúng tôi xin lại tổ, nhà Sẻ đã không chịu trả, lại còn dọa đánh và đưa đơn kiện chúng tôi. Đầu đuôi là như vậy.

Nghe xong chuyện, Chim Sâu phát lệnh mời họp cả vườn chim lại và nói:

- Thưa các bậc cao tuổi và các bạn! Cứ theo đôi bên thì Sẻ bảo Sẻ đúng, Khuyên bảo Khuyên oan. Vậy tôi xin có đề nghị này: Ngay tại đây, trên cành si kia, anh chị Sẻ và anh chị Khuyên hãy dựng một cái khung tổ. Hễ ai dựng giống như chiếc tổ đang tranh chấp thì cái tổ đang tranh chấp là của mình.

Cả vườn chim đồng ý.

Vợ chồng Khuyên khéo léo lách mình vào vòm cây, dùng mỏ, dùng chân kết một vòng khung tổ. Chồng bắt lá, vợ tết dây cho đan vào nhau. Chỉ một lúc, cái khung tổ tròn tròn đã hiện hình. Ngược lại, vợ chồng Sẻ cứ loay hoay mãi không xong. Mỏ Sẻ sắc như kéo, cứ bập vào lá là lá rách. Vả lại, Sẻ có làm tổ bao giờ đâu! Từ xưa, Sẻ chỉ đi ở nhờ, sẵn đâu có nơi nào trú chân là xông vào đấy. Gặp phải loài chim to, Sẻ bị đuổi đi, Gặp loài yếu ớt, hiền lành thì Sẻ cướp lấy tôt làm nơi ở của mình.

Khi chim Khuyên làm xong khung tổ, Chim Sâu cất tiếng:

- Thưa các bậc cao tuổi và các bạn! Cuộc thử thách để tìm ra lẽ phải đã xong. Những ai vốn quen đi ở nhờ, ở sẵn thường không biết làm tổ. Chim Sẻ đã không làm được các công việc để chứng tỏ chiếc tổ ấm cúng kia là của Sẻ. Tôi tuyên bố bác bỏ tờ đơn của Sẻ và Sẻ phải trả lại tổ cho Khuyên!

Cả vườn chim vang lên tiếng hót đồng ý đồng lòng.

Vợ chồng chim Khuyên sung sướng cảm ơn Chim Sâu và cả vườn chim.

Còn vợ chồng Sẻ xấu hổ đã kéo nhau bay đi từ lúc nào không ai biết.

Bàn chân ông nội

Cu Sún nhìn hai bàn chân ông nội ngâm trong chậu nước ấm pha muối, nó ngạc nhiên quá đi mất. Tại sao bàn chân ông nội lại dài và to thế kia nhỉ?

Hơn một nghìn ngày vòng quanh trái đất

Ngày 20 tháng 9 năm 1519, từ cảng Xê-vi-la lớn giong buồm ra khơi. Đó là hạm đội do Ma-gien-lăng chỉ huy, với nhiệm vụ khám phá con đường trên biển dẫn đến những vùng đất mới.

Đồng mười xu

Hôm ấy, mẹ Cốt bảo: Cốt, con cầm mười xu ra hiệu mua bánh mì nhé! Đi từ từ thôi kẻo vấp ngã...

Điều không tính trước

Tôi chuẩn bị đánh nhau. Thoạt đầu tôi định lấy con dao của mẹ tôi làm vũ khí, nhưng khi sờ đến cái lưỡi thép to bản và mát lạnh của nó, tôi đâm ra sờ sợ làm sao! Con dao này mà vung lên một phát là địch thủ ngã như chơi.

Đất quý, đất yêu

Ngày xưa, có hai người khách du lịch đến nước Ê-ti-ô-pi-a. Họ đi khắp đất nước thăm đường sá, núi đồi, sông ngòi. Vua nước Ê-ti-ô-pi-a mời họ vào cung điện, mở tiệc chiêu đãi và tặng họ nhiều vật quý. Sau đó vua sai một viên quan đưa khách xuống tàu.

Anh hùng Núp ở Cu-ba

Đất nước đứng lên là cuốn tiểu thuyết của nhà văn Nguyên Ngọc viết về chặng đường chiến đấu anh dũng của anh hùng Núp và đồng bào Tây Nguyên bất khuất, kiên cường chống thực dân Pháp xâm lược.

Thưa chuyện với mẹ

Từ ngày phải nghỉ học, Cương đâm ra nhớ cái lò rèn cạnh trường. Một hôm, em ngỏ ý với mẹ: Mẹ nói với thầy cho con đi học nghề rèn. 

Hội thề Đông Quan

Năm 1427, sau hàng loạt chiến thắng, nghĩa quân Lam Sơn tiến về thành Đông Quan (Hà Nội ngày nay). Tướng giặc Vương Thông đóng chặt cửa thành chờ cứu viện.

Dế Mèn bênh vực kẻ yếu

Một hôm, qua một vùng cỏ xước xanh dài. Tôi chợt nghe tiếng khóc tỉ tê. Đi được vài bước nữa, tôi gặp chị Nhà Trò ngồi gục đầu bên tảng đá cuội.