Ngày xưa, tại một làng kia có hai vợ chồng nọ sống với nhau rất hạnh phúc. Họ có một cô con gái xinh đẹp, kháu khỉnh. Nhưng khi cô được bốn tuổi thì mẹ cô qua đời. Một thời gian sau cha cô lấy người vợ khác. Người dì ghẻ này đối xứ với cô rất tồi tệ. Mụ luôn tìm cách hãm hại cô. Mụ luôn tìm một khiếm khuyết của cô đê nhân cớ đó mà đuổi cô ra khỏi nhà. Nhưng cô vốn là một cô gái ngoan ngoãn, chăm làm nên mụ chẳng tìm được cơ hội nào.
Thời gian lặng lẽ trôi, thấm thoát cô gái đã mười bây tuổi. Nhưng càng ngày mụ dì ghẻ càng căm ghét cô hơn. Mụ không muốn sống chung mái nhà với cô. Một hôm mụ nói với chồng:
- Mình này, em không muốn sống cùng với con bé láu lỉnh, đứa con gái của anh ấy. Mình hãy tìm cách mà tống khứ nó ra khói nhà.
Cha cô gái vốn là người nghe vợ nên ông trả lời:
- Đừng lo, anh sẽ tim cách đẩy nó đi khỏi đây.
Mặc dù cô gái không làm điểu gì sai trái nhưng người cha vì nghe theo lời vợ nên cũng rắp tâm hãm hại cô. Một hôm ông ta đưa cho cô một bộ ki mô nô rất đẹp, đẹp tới mức cô chưa bao giờ nhìn thấy. Ông ta nói với cô:
- Con mặc áo vào, rồi cha con ta sẽ đi xem hội.
Cô rất vui, cô mặc chiếc áo đẹp vào và cùng cha lên đường. Họ cứ đi, đi mãi, vượt qua mấy ngọn núi. Cô gái cứ thắc mắc không biết sao phải đi xa thế nhỉ. Cô hỏi cha:
- Cha ơi, sắp tới hội chưa cha?
- Chúng ta phải vượt qua hai ngọn núi nữa. qua ngọn núi thứ hai là đến thôi.
Họ lại tiếp tục đi cho tới lúc vượt qua ngọn núi thứ hai. Người cha bảo với con gái rằng họ nghỉ để ăn trưa đã. Hai cha con dừng lại ở một gốc cây và bỏ cơm nắm ra ăn. Ăn xong, cô gái cảm thấy mệt quá vì phải đi bộ một chằng đường khá xa. Cô nằm xuống và ngủ thiếp đi. Lúc đó người cha nghĩ: "Đây là lúc thuận tiện nhất để mình hành động". Ông ta lấy cái búa mà ông ta lén mang theo, rồi chặt đứt hai cánh tay của cô con gái. Cô gái ngất đi. Lúc tỉnh dậy cô đau đớn và hoàng sợ vô cùng. Người cha vội vàng rời khỏi chỗ cô gái.
- Cha ơi! Đợi con với! Con đau quá cha ơi!
Cô vừa gọi vừa chạy theo cha mặc cho máu chảy. Nhưng người cha tàn ác không một lần quay đầu lại. Ông ta chuồn thẳng không để lại dấu vết, chí để lại cô con gái đáng thương. Cồ gái đau đớn than khóc:
- Ôi! Ta biết làm sao bây giờ? Thậm chí cả người cha đẻ của ta cũng đối xử với ta như thế này ư?
Cô gái tội nghiệp không biết di đâu vì cô chẳng còn nơi nào thân thích nữa. Cô đành ra bờ sông rửa vết thương. Cô cứ di lang thang trong rừng núi, làm bạn với muông thú và nhặt trái cây, hạt dẻ ăn qua ngày.
Rồi một hôm có một chàng trai trẻ đẹp trai, chàng vốn là con trai của một gia đình quí tộc, đi vào rừng để săn thú. Chàng bỗng nhìn thấy một cô gái nấp sau một bụi rậm. Chàng đi đến, nhìn cô chăm chú và hỏi:
- Em làm gì ở đây vậy? Em có khuôn mặt của đàn bà nhưng sao lại không có tay?.
Cô gái vừa khóc vừa trả lời:
- Vâng em là cô gái không có cánh tay. Cha em đã chặt nó đi rồi.
Chàng hỏi cô sự thể ra sao. Cô kể cho chàng nghe câu chuyện đau lòng của mình. Nghe xong chàng xin lồi cô vì đã khuấy động lại nỗi đau của cô. Chàng nói:
- Thôi, em đừng khóc nữa, hãy cùng anh đi về nhà.
Chàng đặt cô lên ngựa rồi họ cùng trở về nhà. vể đến nhà, chàng nói với mẹ:
- Mẹ ơi, hôm nay con không đi săn nữa. Con vào rừng và gặp cô gái này, cô ấy bị mất cả hai cánh tay. Con đem cô ấy vể đây ở với chúng ta. Trông cô ấy thật đáng thương. Mẹ hãy cho phép cồ ấy ở lại đây nhé.
Rồi chàng kể cho mẹ nghe câu chuyện của cô gái. Mẹ chàng vốn là người nhân từ, bà đồng ý cho cô ở lại. Bà sai một người hầu gái dẫn cô đi tắm rồi trang điểm, chải tóc cho cô. Khi cô mặc một bộ ki mô nô sang trọng vào trông cô thật là đẹp. Mẹ chàng rất vui, bà thương cô như con gái. Một thời gian sau chàng trai nói với mẹ:
- Con xin mẹ cho phép con cưới cô gái ấy làm vợ.
Bà mẹ trả lời:
- Mẹ nghĩ cô ấy hoàn toàn xứng đáng với con.
Đám cưới của họ được tổ chức ngay sau đó.
Một thời gian sau cô gái có thai và chẳng mấy lúc sắp đến ngày sinh nở. Trước ngày đó chồng cô có việc phải đến Êđo. Trước khi đi chàng dặn mẹ:
- Mẹ ơi, mẹ ở nhà nhớ chăm sóc vợ con và đứa bé chu đáo nhé.
Bà mẹ nói:
- Con cứ đi di, sau khi nó sinh mẹ sẽ gửi thư báo tin cho con biết.
Chàng tạm biệt vợ rồi lên đường đi Êđo. Vài ngày sau vợ chàng sinh ra một cậu bé bụ bẫm kháu khỉnh. Mẹ chàng rất vui. Bà nói với con dâu: "Hãy viết cho nó vài chữ báo tin vui này". Cô gái viết thư báo tin cho chồng. Sau đó họ gọi một người đưa thư sống gần đó và nhờ anh ta chuyển gấp bức thư đến Êđo cho chàng.
Người đưa thư vượt rừng, vượt núi, sau đó anh ta đến một con đường bằng phẳng. Anh ta thấy khát khô cả cổ bèn vào một nhà ven đường đê xin nước uống. Oái oăm thay ngôi nhà đó lại chính là nhà của mụ dì ghẻ cô gái. Mụ ta cho anh uống nước xong tiện mồm hỏi anh ta đi đâu thế. Anh ta nói:
- Con dâu của một nhà quí tộc gần nhà tôi là một cô gái không có cánh tay. Cô ta vừa sinh con trai. Tôi phải mang thư đến cho chồng cô ấy ở Êđo.
Nghe thấy vậy mụ dì ghé đoán ngay ra cô gái ấy chính là đứa con gái của chồng. Mụ vẫn chưa nguôi lòng căm ghét cô gái. Mụ nói với người đưa thư:
- Đường xá xa xôi mà trời lại nắng như thế này. Anh lại đi ngay thì vất vả quá. Thôi vào trong kia mà nằm nghỉ một tí.
Nói rồi mụ đem ra một đĩa bánh thơm ngon và một chén rượu mời anh ta. Người dưa thư uống rượu và ăn bánh. An xong anh ta thấy buồn ngủ quá bèn lăn ra ngủ. Lúc đó mụ dì ghẻ mới lấy lá thư của cô gái ra đọc, thư viết: "Một cậu bé kháu khỉnh. Đẹp như ngọc, như ngà. Không gì sánh được ".
Đọc xong bức thư, mụ thốt lên: "Ôi! Ta căm thù con bé này đến thế!". Mụ liền lấy bút giấy ra viết một bức thư khác với nội dung: "Xấu như quỉ, xấu như rắn, Chẳng qua là đứa bé dị dạng".
Sau đó mụ bỏ bức thư của mụ vào trong hộp. Người đưa thư thức dậy. Anh ta cám ơn người đàn bà đã cho anh ăn một bữa ngon miệng và ngủ một giấc đẫy mắt. Mụ dì ghẻ nói với anh ta:
- Khi nào anh trở về, anh hãy ghé vào đây và kể cho chúng tôi nghe tin mới nhất về Êđo nhé.
Người đưa thư mang lá thư đến cho nhà quí tộc trẻ tuổi. Chàng đọc thư và rất đỗi ngạc nhiên. Mặc dù vậy chàng vẫn viết thư về cho mẹ. Chàng viết: "Dù có xấu như quỉ, Dù cỏ xấu như rắn, Hãy chăm sóc chu đáo, Cho tới khi con về nhé"
Người đưa thư cầm bức thư rồi trớ về nhà. Dọc đường anh ta không quên lời dặn của người đàn bà nọ và lại rẽ vào nhà bà ta. Mụ dì ghẻ của cồ gái mời anh ở lại nghỉ một lúc, anh ta đồng ý. Mụ dẫn anh ta vào phòng khách. Lấy rượu và bánh ngon mời anh ta. Ăn uống xong, anh ta đánh một giấc. Trong khi anh ta ngủ mụ lại tráo bức thư của mụ vào. Bức thư của mụ viết: "Không muốn nhìn đứa bé, Không muốn gặp mẹ nó, Đuối mẹ con nó đi, Nếu không con không về!"
Sau một giấc ngủ say người đưa thư tỉnh dậy. Anh ta cám ơn và chào người đàn bà rồi lên đường đi tiếp về nhà. Bà mẹ đục lá thư và rất lấy làm ngạc nhiên. Bà hỏi người đưa thư:
- Đây có thể là một lá thư đã bị đánh tráo. Trên đường từ Êđo về đây anh có nghỉ lại đâu không?
Người đưa thư vội nói dối:
- Không, tất nhiên tôi không dừng lại ớ đâu cả. Tôi di một mạch đến Êdo và từ Êdo tôi đi thẳng về đây.
Bà mẹ không nói gì với cô con dâu, bà chờ từng ngày cho đến khi con trai trở về. Nhưng thời gian cứ trôi qua mà con trai bà vẫn chưa về. Bà bèn đưa lá thư cho cô con dâu dọc. Biết được điều viết trong lá thư cô gái rất đau khổ. Cô nói với mẹ chồng:
- Mẹ ơi, con chưa làm được gì để báo hiếu cho tấm lòng nhân từ của mẹ. Con sẽ rời khỏi đây để anh ấy trở về với mẹ. Chỉ lo cho con trai của con, nếu con mang nó theo con sẽ không biết làm gì đế chăm bẵm nó. Nhưng mẹ ơi con sẽ đi khỏi đây.
Người mẹ cũng rất khổ tâm, bà lấy vải buộc đứa bé lên lưng cô con dâu. Sau đó hai mẹ con cô gái rời khỏi ngôi nhà giàu đó.
Cô đi ra đường, cô chẳng biết di đâu, về đâu. Cô cứ lang thang hết chỗ này đến chỗ khác. Rồi cồ bỗng thấy khát khô cả cổ. Cô đến một con sông nhỏ cúi đầu xuống để uống nước. Đứa bé trên lưng cô bỗng tuột về đằng trước rơi khỏi lưng cô. Cô hoảng hốt kêu lên: "Cứu tôi với! Có ai ở đây không hãy giúp tôi với!" Cô quên cả rằng mình không còn hai cánh tay, theo bản năng cô cứ cố đưa hai tay ra phía trước dể tóm lấy đứa bé, và thật là lạ lùng cô thấy hai cánh tay cô tự nhiên có trở lại và cô túm được đứa bé. Cô kêu lên sung sướng. "Ôi! Thật là hạnh phúc, tôi lại có tay rồi!".
Vài ngày, sau khi cô gái đi khỏi thì chàng quí tộc trẻ trớ về. Chàng rất mong gặp đứa bé gặp người vợ và mẹ chàng. Chàng đi một mạch về nhà. Về tới nhà chàng được mẹ kể lại mọi chuyện. Chàng liền gọi người dưa thư đến và hói anh ta cặn kẽ. Cuối cùng chàng cũng biết được rằng nơi người đưa thư đã nghỉ lại chính nhà mụ dì ghẻ của vợ chàng. Biết được điều này mẹ chàng nói với con trai:
- Thật tội nghiệp cho con bé! Con hãy đi tìm nó ngay đi con ạ.
Chàng trai trẻ lên đường đi tìm vợ và con ngay, chàng tìm khắp nơi mà chưa thấy. Cuối cùng chàng đến một ngôi đền cạnh bờ sông. Chàng nhìn thấy một người đàn bà nghèo đang ngồi trước cửa đền bế một đứa nhỏ trên tay. Cô đang cầu nguyện thần linh. Chàng đi đến sau cô. Chàng nghĩ:
- "Người đàn bà này trông rất giống vợ mình, nhưng cô gái này có cả hai tay còn vợ mình thì không". Tuy nhiên để chắc chắn chàng cất tiếng gọi cô gái.
Cô gái quay lại, họ nhận ra nhau. Cô gái bế con chạy lại bên chàng. Họ khóc trong niềm hạnh phúc vô bờ. Và lạ lùng thay nơi nước mắt của họ rơi xuống, những cây hoa bỗng mọc lên và nở những hoa tuyệt đẹp. Còn con đường mà họ đi qua cỏ mọc xanh rì. Cây hai bên đường cũng nở hoa chào đón họ.
Mụ dì ghẻ và cha cô gái bị pháp luật trừng trị vì đã hành hạ con gái của mình một cách dã man. Còn gia đình hai vợ chồng trẻ thì sống hạnh phúc cho tới tận ngày nay.