Cỏ nến

Qua khỏi dãy núi thứ bảy, con sông thứ bảy và hồ nước thứ bảy, từ đó những khu rừng sâu tăm tối trải dài mút mắt, giữa một khoảng rừng thưa, có một người thợ săn sống với đứa con gái trong một túp lều tranh. Người ta gọi cô là Cỏ Nến và cô mềm mại, uyển chuyển như một cành liễu. Mẹ cô đã chết từ lâu nên chỉ có hai cha con sống với nhau. Người cha nuôi dạy đứa con duy nhất như một đứa con trai nên Cỏ Nến cỡi ngựa chạy nhanh như gió, theo cha đi săn, và không con thú nào, dầu trốn trong bụi rậm, có thể tránh khỏi mũi tên của cô. Cô sử dụng cây cung khéo léo đến nỗi xạ thủ giỏi nhất là Tần Bì cũng phải cam phục. Tình yêu sâu đậm đối với một cô gái như vậy đã lần hồi sinh ra trong lòng Tần Bì.

Một hôm, Cỏ Nến và cha cô không sao tìm ra một con mồi. Có thể nói rằng toàn bộ khu rừng đã bị phù phép: nó câm lặng, hoang vu, không có sự sống, thú vật và chim chóc biến mất hết, không có cả một con ong vo ve. Sự im lặng đe dọa bao trùm. Không ai biết chuyện gì đã xảy ra. Chỉ một mình Tần Bì ngờ rằng một thế lực tinh ma nào đó đã khống chế khu rừng. Mà đúng vậy. Địa ngục vương hung ác đã tới chiếm cứ khu rừng. Trên đỉnh núi cao nhất, nơi không có cả dấu chân thú vật, Địa ngục vương đã dựng lên một cung điện đen toàn bằng vòng sắt, bao bọc xưng quanh bằng lưới gai dày đặc, một con chuột cũng khó qua lọt. Y đã tập trung tất cả thú rừng vào một bãi nhốt thú săn sau cung điện, cắm chông nhọn xung quanh. Y lập một đội cận vệ gồm những con dơi và cú mèo cẩn trọng nhất. Suốt ngày đêm, những con chim ảm đạm này bay ngang dọc khắp bầu trời canh phòng, không để một con chim nào trốn thoát. Khu rừng trở nên buồn thảm. Không nơi nào có tiếng chim hót, tổ chim trống vắng, trên những đường mòn tróc đầy thú vật qua lại hay đi uống nước, bây giờ chỉ có dương xỉ và cỏ dại mọc.

Nhưng Địa ngục vương chưa cho là đủ. Lòng dạ đen tối sắt đá của y thèm muốn Cỏ Nến. Y đã sai một đám thủ hạ quỷ quái đi bắt cô gái, đem về cung điện của y. Nhưng bọn hung ác đã trở về tay không, và chúng kể cho chủ nghe chuyện đã xảy ra.

Ngay từ lúc Địa ngục vương tới rừng và lập cung điện trên ngọn núi cao nhất, Tần Bì không lúc nào chợp mắt. Anh ngờ vực Địa ngục vương và lo sợ cho sự an toàn của Cỏ Nến mà anh đã thầm yêu. Anh trông chừng nàng, theo từng bước chân của nàng. Đêm đó, khi thủ hạ của ma vương xuất hiện trên đường tới túp lều tranh, Tần Bì đã sừng sững trước mặt chúng như từ đêm tối hiện ra và đuổi chúng rơi vào gai gốc, hầm hố, vực sâu, đẩy lùi chúng tới tận hàng rào sắt dưới chân núi.

Địa ngục vương giận lắm trước thất bại này. Y liền nghĩ ra một kế hoạch đen tối khác. Vào một đêm dông gió, trong khi bão tố hoành nành, mây đen che khuất ánh trăng và dìm khu rừng vào bóng tối dày đặc, y chọn tên thủ hạ hắc ám nhất, đặt vào móng vuốt đen đủi của nó một cái bình kỳ dị, tung nó ra khỏi cung điện với nhiệm vụ phải mang Cỏ Nến về bằng mọi giá.

Lần này mưu đồ quỷ quái thành công. Tần Bì ngủ quên một lúc vì quá mệt mỏi sau nhiều đêm canh chừng. Thủ hạ của Địa ngục vương lợi dụng thời cơ, lặng lẽ như một chiếc bóng, đi qua sát bên Tần Bì đang ngủ mê mệt, tới trước cửa lều. Nó dùng hai mắt sáng rực nhả than hồng trong đêm tối đốt cháy gỗ cánh cửa thành một cái khe và qua khe đó đưa vào nhà chất đựng trong cái bình. Một làn khói đục lan vào trong, làm cho Cỏ Nến và cha cô ngủ mê man ngay trên ghế ngồi. Thế là con quái vật quật vào nhà, cắp Cỏ Nến trong móng vuốt của nó bay về cung điện sắt.

Khi Cỏ Nến tỉnh lại và mở mắt ra, gương mặt kinh tởm của một bóng ma đen ngòm gớm ghiếc cúi xuống nhìn cô.

- Ta là Địa ngục vương và ta ngự trị khu rừng núi nầy, ta là chúa tể của tất cả chim muông, thú vật. Bây giờ ngươi là của ta và ngươi sẽ ở bên ta vĩnh viễn, trong cung điện rèn bằng sắt này - con quỷ nói giọng the thé. Không bao giờ có người giải thoát ngươi được và không bao giờ ngươi ra khỏi nơi đây. Nói xong, con quỷ cười kháy như quỷ, nhưng mạnh đến nỗi cánh cửa sắt kêu kèn kẹt.

Cỏ Nến sợ cứng người, và khi nghĩ tới cha và Tần Bì, cô khóc nức nở.

- Đừng khóc, cháu bé - một con chim líu lo ở phía trên. Nếu có người vì yêu cháu mà tới đây giải thoát được cháu, ma vương sẽ mất hết pháp thuật; người đó sẽ trở thành chúa tể của núi rừng và cả muông thú.

Nghe con chim hót như thế, Cỏ Nến thấy lòng hy vọng là Tần Bì sẽ giải cứu cô, nhưng khi nhìn nhưng bức tường sắt của pháo đài bất khả xâm phạm, cô còn lo sợ nhiều hơn nữa.

Khi Tần Bì tỉnh giấc trước rạng đông và thấy cửa lều mở rộng, anh giật mình. Lo sợ vì có dự cảm ghê gớm, anh đứng bật dậy và đâm bổ vào lều. Than ôi, anh đã đoán đúng! Anh chỉ thấy người cha ngủ mê mệt bên bàn. Không có dấu vết nào của Cỏ Nến cả.

Tần Bì và cha cô tuyệt vọng, kêu gọi cô gái và tìm kiếm khắp nơi nhưng vô ích. Chỉ có tiếng vọng trong núi trả lời họ. Cây cối đứng im phăng phắc, cành cây buồn rầu gãy gục, chót lá ứa lệ Cả thiên nhiên khóc.

- Tôi biết ai đã bắt Cỏ Nến - Tần Bì nói. Đó là Địa ngục vương hung ác, con quỷ xấu xa đang chiếm cứ khu rừng của chúng ta. Nhưng đừng sợ, tôi sẽ vào được cưng điện sắt của nó và sẽ giải thoát Cỏ Nến.

Nói xong, anh từ giã người cha đang khóc sướt mướt và quả quyết lên đường. Trong khi đi và suy nghĩ phải làm gì để giải cứu Cỏ Nến, anh nghe tiếng thì thầm trên đầu:

- Chờ một chút, đừng vội vã thế!

Tần Bì dìm lại, nhìn lên và thấy một cây bạch dương đang nghiêng mình xuống và lá của nó nói nhỏ vừa đủ nghe:

Tần Bì dũng cảm, tôi biết anh có tấm lòng thanh cao và anh yêu Cỏ Nến. Ở đây, ngay dưới gốc của tôi, nàng thường hay ngồi, và nàng nói cho tôi biết tình yêu của nàng đối với anh. Tôi muốn giúp nàng. Bây giờ hãy chủ ý những gì tôi sắp nói với anh. Anh hãy hái chiếc lá nhỏ nhất ở đầu cành cao nhất của tôi và giữ gìn cho kỹ. Anh sẽ cần tới nó. Nói xong, cây bạch dương nghiêng xuống thấp hơn nữa, để cành cao nhất vừa tầm tay Tần Bì. Anh cẩn thận hái chiếc lá nhỏ nhất và giấu trong áo.

Anh đi tiếp và một lúc sau anh bỗng nghe một tiếng nói nhỏ:

Chờ một chút, đừng vội vã thế!

Tần Bì dừng lại, cúi xuống đất để xem tiếng nói yếu ớt đó ở đâu ra. Anh thấy một thảm dây trường xuân rậm rạp. Tiếng nói từ đó tới:

- Tần Bì dũng cảm, tôi biết anh cỏ tấm lòng thanh cao và anh yêu Cỏ Nến. Khi nàng cỡi ngựa qua đây, người yêu của anh luôn luôn cẩn thận tránh tấm thảm chúng tôi để nó khỏi nhàu nát dưới vó ngựa. Tôi muốn giúp nàng. Anh hãy bứt cái chồi dài nhất và mạnh nhất của tôi đang bò lan dưới đất và giữ gìn cho kỹ. Anh sẽ cần tới nó.

Tần Bì cẩn thận cắt cái chồi dài nhất và mạnh nhất của dây trường xuân, cuốn lại kỹ lưỡng và giấu trong áo. Trong lúc đó, một làn sương mù dày trắng rơi xuống quanh anh. Anh cảm thấy được bao bọc, được nâng lên trên một đám mây và mang đi trong không trung. Việc đó kéo dài không lâu. Chỉ trong một lúc, anh nhận thấy cùng đám mây hạ xuống và lại ở trên mặt đất. Đám sương trắng lập tức tan đi và Tần Bì thấy mình ngay trước hàng rào sắt, dày đặc đến nỗi một con chuột cũng khó lọt vào.

Tần Bì bất lực quan sát pháo đài bất khả xâm phạm mà Địa ngục vương đã ngạo nghễ dựng trên đỉnh núi, xung quanh có rất nhiều dơi bay vòng thành một đám mây đen. Đúng lúc đó anh cảm thấy có cái gì ngọ ngậy ở ngực. Anh luồn tay vào áo và chạm phải chiếc lá bạch dương. Anh lập tức biến thành một con bọ vừng. Chiếc lá bạch dương nhẹ nhàng xoắn lại, bao bọc anh và bốc lên cao khi gió thổi tới, bay lên, bay tới đỉnh núi có cung điện sắt được đám binh lính của ma vương canh giữ. Chiếc lá vạch ba vòng rồi đáp xuống đất. Qua những bức tường sắt rèn, người ta nghe tiếng than khóc của Cỏ Nến. Lòng Tần Bì bấn loạn. Anh bới óc một cách vô vọng để tìm cách giải cứu cô thì bỗng thấy một tên cận vệ đi vào cung điện.

Bay đi, lá bạch dương thân mến - Tần Bì thì thầm – bay đi và chúng ta sẽ giải cứu Cỏ Nến !

Chiếc lá bay lên, vẽ vài vòng trong không khí, hạ xuống và đáp trên áo của một tên cận vệ đen, giấu mình trong các nếp gấp rộng. Cánh cửa sắt nâng lên nhanh và hạ xuống cũng nhanh sau lưng mấy tên cận vệ. Tần Bì đã lọt vào pháo đài sắt!

Giữa một gian phòng mênh mông toàn bằng sắt rèn, Địa ngục vương ngồi trên  một chiếc ngai sắt đen.

- Tâu bệ hạ Địa ngục vương, tiệc cưới đã sẵn sàng – tên quan hầu thứ nhất tuyên bố.

- Mặc áo mau lên ! Địa ngục vương ra lệnh cho Cỏ Nến bằng giọng rít kèn kẹt, lanh lảnh, tay chỉ một chiếc áo dài mắt lưới sắt đính đầy những viên ngọc đen như than.

- Tần Bì, Tần Bì của em ! Cứu em với ! Cô gái hoạn nạn tái xanh như tàu lá, kêu cứu một cách tuyệt vọng.

Chiếc lá bạch dương mang Tần Bì bay ra khỏi nếp gấp áo của tên cận vệ, vẽ một vòng trong không khí và đáp dưới chân Cỏ Nến. Đúng lúc đó, con bọ vừng lại biến thành Tần Bì. Kêu một tiếng vui mùng, Cỏ Nến ngả vào tay anh. Địa ngục vương đứng sững, không nói được một tiếng trong khi mắt tóe  lửa. Tần Bì mạnh dạn nhìn thẳng vào mặt y. Lúc đó anh cảm thấy có cái gì đó ngọ ngậy dưới áo. Anh thò tay vào và gặp chồi trường xuân. Anh vừa nắm chặt nó thì cái chồi biến thành một sợi dây rắn chắc và nó bắt đầu bò về phía Địa ngục vương như một con rắn. Y chỉ có thể đứng nhìn, mắt trợn trừng, lạnh cứng người vì sửng sốt. Sợi dây bỗng dựng thẳng lên, cuốn quanh mình Địa ngục vương. Trước khi y hoàn hồn, sợi đây đã trói chặt y. Những vòng dây càng lúc càng chặt khiến y không thể cựa quậy. Thế rồi hai đầu dây tung lên không một lần nữa, tóm cả những con quỷ khác và trói gô chúng chung với chủ.

Địa ngục vương vùng vẫy để thoát ra nhưng vô ích. Y cầu cứu cũng vô ích vì tất cả thủ hạ quỷ quái của y cũng đang kêu khóc thê thảm.

- Ngươi và lũ thủ hạ yêu ma sẽ bị trói chặt vĩnh viễn trong cung điện sắt của ngươi - Tần Bì tuyên bố.

Lúc đó có một tiếng động trong không khí và người ta thấy một đám mây đưa một con ngựa trắng tới. Tần Bì đỡ Cỏ Nến lên ngồi phía trước. Anh thì thầm vài lời với con ngựa thần và nó bay lên, đưa họ về nhà an toàn.

Khó tả nổi sự vui mừng của người cha khi họ đoàn tụ. Ngay hôm sau, đám cưới của Tần Bì và Cỏ Nến cử hành được nhiều người khách từ xa tới dự. Đó là một ngày tốt đẹp và vui!

Và trong rừng, mọi thứ trở lại cuộc sống trước kia, bình yên và hạnh phúc cho tất cả mọi người.

Hoàng tử hạnh phúc

Cao cao phía trên thành phố, trên một cái cột ngay quảng trường sừng sững bức tượng của Hoàng tử Hạnh Phúc. Khắp người Hoàng tử được thếp bằng những lá vàng mười, đôi mắt là hai viên xa phia rực sáng...

Bốn anh em tài giỏi

Ngày xưa, có một người đàn ông nghèo sinh được bốn người con trai...

Chó sói và bảy chú dê con

Ngày xửa ngày xưa, có một con dê cái già sinh được bảy chú dê con. Mẹ nào mà chả thương con, dê mẹ thương yêu đàn con của mình lắm. Một ngày kia, dê mẹ vào rừng kiếm thức ăn...

Rapunzel cô gái tóc dài

Ngày xưa có hai vợ chồng nhà kia không có con, họ mong rằng ngày kia trời sẽ thương cảnh ngộ họ. Nhìn qua cửa sổ sau nhà thì thấy một mảnh vườn tuyệt đẹp, trồng toàn hoa thơm, các loại rau lạ...

Cô bé bán diêm

Vào buổi đêm giáng sinh ngày ấy, bên ngoài trời những bông tuyết cứ triền miên rơi mãi mà không dừng, những cơn gió lạnh thấu xương lại tô điểm hơn cho cái ngày giáng sinh vô cùng đặc biệt trong năm, cái ngày mà chúa sinh ra đời…

Ba sợi tóc vàng của con quỷ

Ngày xưa có một người đàn bà nghèo sinh được một con trai. Khi đứa trẻ ra đời người ta nhìn thấy chỏm đầu của nó còn nằm trong bọc nhau, người ta tiên tri là năm mười sáu tuổi nó sẽ lấy được công chúa...

Cô bé Lọ Lem

Ngày xưa có một người đàn ông giàu có, vợ ông ta ốm nặng. Khi bà cảm thấy mình sắp gần đất xa trời, bà gọi người con gái duy nhất của mình lại bên giường và dặn dò...

Người mua giấc mơ

Ngày xửa ngày xưa có hai người lái buôn, một già một trẻ. Họ thường cùng nhau đi buôn chuyến. Một ngày họ đi đến bờ biển thuộc làng Teraddomai. Họ đã thấm mệt sau một chặng đường dài nên họ ngồi nghi một lát...

Chú mèo đi hia

Một bác thợ xay có ba người con trai, gia tài của bác cũng có ba thứ: một cối xay gió, một con lừa và một con mèo. Các con bác xay bột, lừa đi lấy ngũ cốc về xay và chở bột đi, còn mèo thì bắt chuột...