Like
Share
Copy link
Có một cô bé sang nhà dì chơi. Vì đang dỗi mẹ nên em ngồi buồn thiu. Thấy vậy, dì hỏi:
- Cháu có chuyện gì buồn à? Đến bữa rồi, ăn cơm với dì nhé?
- Nhưng... cháu chưa... xin phép mẹ.
- Dì sẽ gọi điện cho mẹ cháu. Trưa rồi mà, cháu ăn với dì một chút cho vui!
Quả thật, cô bé cũng đã thấy đói. Nhưng vừa bưng bát cơm nóng hổi, em lại nghĩ đến mẹ đang phải ngồi ăn một mình. Ăn xong, hai dì cháu vừa dọn dẹp vừa nói chuyện. Cô bé không quên cảm ơn dì.
Dì dịu dàng bảo:
- Cháu ngoan lắm, biết cảm ơn dì! Những ngày nào cháu cũng ăn cơm nóng, canh ngọt của mẹ, cháu có cảm ơn mẹ không?
Cô bé lặng im.
- Dì đoán là cháu đang giận dỗi. Bây giờ, cháu mau về nhà đi đi! Mẹ cháu đang lo lắm đấy.
Cô bé chạy vội về. Mẹ đã đứng ngoài cửa chờ em. Cô bé chạy đến, ôm chầm lấy mẹ, vừa khóc vừa nói:
- Mẹ ơi, con xin lỗi mẹ!
Người mẹ ngạc nhiên, hôn lên má con, bảo:
- Ôi, con gái của mẹ! Con đã lớn thật rồi!
Mùa xuân và con chim nhỏ
Đàn kiến con ngoan quá
Khỉ Con biết vâng lời
Quê ai đẹp nhất?
Người ăn xin
Một người chính trực
Mây Trắng và mây Đen
Lulu không chịu dậy
Ngọn đuốc sống Lê Văn Tám