Một con khỉ trèo lên một cái cây quan sát xung quanh. Nó thấy một vườn đào bên kia sông. Những quả đào chín mọng khiến nó thèm ứa nước miếng. “Giá mà mình sang được bên ấy nhỉ”, nó tự nhủ, “nhưng làm sao qua sông?” Nó nhận thấy cạnh vườn đào trải dài một cánh đồng mía. “Mình nghĩ ra cách rồi”, nó khoái trí, lao từ trên cây xuống đi tìm anh bạn lạc đà.
- Anh bạn ơi, tôi dù đi đâu cũng luôn nghĩ đến anh. Tôi mới phát hiện ra một cánh đồng mía rất hợp ý anh, khỉ nói với lạc đà.
- Cách đồng ấy ở đâu? Lạc đà hỏi, thèm thuồng.
- Phải qua sông, rồi rẽ phải, đi thẳng, rồi rẽ trái, anh sẽ thấy cánh đồng phía bên phải.
- Tôi làm sao mà nhớ hết được, lạc đà trách, anh không thế vui lòng đưa tôi đến tận nơi hay sao?
- Rất vui lòng, khỉ lập tức đồng ý, chỉ có điều tôi không thể qua sông, tôi không biết bơi.
- Chuyện ấy có hề gì, tôi biết bơi, lạc đà nói, tôi sẽ cõng anh trên lưng sang bờ bên kia.
Vậy là khỉ leo lên lưng lạc đà, ngồi thoải mái giữa hai cái bướu của con này, và lạc đà bơi qua sông. Khi cả hai đến cánh đồng mía, khỉ nói với anh bạn lạc đà:
- Anh bạn ơi, trong lúc anh ở đây, tôi sẽ lại vườn đào đằng kia cảnh giới, như thế ta quan sát được mọi phía. Tôi sợ người gác cánh đồng có thể đến bất chợt và bắt gặp chúng ta.
- Anh tử tế quá, lạc đà nói, tôi thật không biết phải làm gì để đền đáp lòng tốt của anh.
Lạc đà bắt đầu nhổ mía lên nhai, còn khỉ vội vàng chạy ra vườn quả.
Nó leo lên cây đào đầu tiên gặp được,và tấn công ngay các quả đào, tọng hết quả nọ đến quả kia vào mồm. Những quả đào mới ngọt làm sao, ngon làm sao! Cằm khỉ ta ròng ròng nước mật nhớp nháp. Khi đã ăn đến no căng, khỉ quay lại cánh đồng mía. Lạc đà vẫn đang nhai.
- Giờ chúng ta phải về thôi, khỉ nói, chờ đợi khiến nó khó chịu.
- Chờ một lát nữa đi, lạc đà yêu cầu.
- Tôi muốn chúng ta chuồn ngay cơ, khỉ cố nài.
- Tôi đến ngay đây, bỉnh tĩnh một chút thôi, lạc đà than vãn.
- Anh bạn ơi, nếu anh không đến ngay, tôi sẽ gọi người gác, khỉ dọa, nó đâm nổi đóa vì phải chờ đợi.
- Đừng, tôi xin anh, lão sẽ đánh tôi mất! Lạc đà hốt hoảng kêu lên.
- Nhưng mà tôi cứ gọi đấy! Khỉ độc ác nói, rồi nó kêu tướng lên tưởng rách phổi.
- Này, bớ bác gác! Đến mau! Có con lạc đà trong cánh đồng mía nhà bác! Nếu bác không đến, nó sẽ chén sạch cả cánh đòng!
- Anh điên hay sao? Lạc đà hỏi. Khỉ chạy ra phía bờ sông, vẫn không ngớt gọi người gác. Bác này đang ngủ dưới một gốc cây, bị tiếng kêu làm cho tỉnh giấc bèn lao vội ra khỏi lều, vớ lấy cái gậy tày và chạy về phía lạc đà. Những cú đánh tới tấp rơi như mưa xuống lưng con vật khốn khổ, lạc đà vắt chân lên cổ, cố sống cố chết chạy về phía dòng sông. Khỉ đang đợi nó ở đấy, nấp kỹ trong một bụi rậm tự lúc nào.
- Tội nghiệp anh bạn, khỉ phàn nàn khi thấy lạc đà chạy đến mình mảy thâm tím. Sao anh không chịu nghe tôi, bỏ quách mấy cây mía lại thì đâu đến nỗi bị trận mưa đòn như thế này.
- Lỗi là tại anh, tại sao anh gọi người gác đến? Lạc đà cật vấn khỉ.
- Tôi mà gọi người gác? Khỉ đóng kịch, nó vờ ngạc nhiên.
- Ai gọi, nếu không phải là anh! Lần này thì lạc đà thực sự phẫn nộ.
- Anh tưởng như thế đấy chứ, anh bạn, tôi bảo đảm với anh là tôi không gọi, khỉ khăng khăng.
- Anh không gọi, và tôi không lĩnh trận đòn nhừ tử, tôi chỉ nằm mơ thôi, Lạc đà hậm hực, chấm dứt cuộc tranh cãi.
Khỉ gãi đầu, rồi vội xuê xoa
- Anh bạn, quả thật, có thể, rút cục, tôi đã kêu. Đôi khi tôi rối trí quá, tôi kêu ầm lên mà chẳng hiếu vì sao và như thế nào. Nó như một căn bệnh, tôi chẳng thể làm gì được.
- Thôi được cứ cho là như thế, lạc đà nói, ta không nói chuyện này nữa. Trèo lên lưng tôi, ta về thôi.
Không do dự, khỉ nhảy phắt lên lưng lạc đà và ngồi thoải mái giữa hai cái bướu. Lạc đà trườn mình vào làn nước. Khi cả hai đến giữa sông, bỗng lạc đà kêu lên:
- Tôi sắp lặn đây! Tôi sắp lặn đây!
- Anh bạn làm sao thế? Còn tôi, tôi sẽ ra sao?
- Đôi khi tôi rối trí quá, tôi lặn mà chẳng hiểu vì sao và như thế nào. Nó như một căn bệnh, tôi chẳng thể làm gì được, dứt lời lạc đà lặn xuống nước.
- Tôi sắp chết đuối! Tôi đang chết đuối! Khỉ hú lên khi thấy mình chìm nghỉm dưới nước. May thay, khúc sông không đến nỗi sâu, khỉ chỉ bị một trận tắm nhớ đời rồi cũng thoát được.
Nó đã lãnh một bài học xứng đáng cho thói láu cá và vô ơn của mình.